Vì thân phận chỉ là hạt bụi, nên đức tin của con người cũng chỉ
mong được lớn như hạt cải, hạt cải Đức tin mà Đức Giêsu đã mặc khải cho các môn
đệ tiềm năng, và sức mạnh trong tin mừng Luca 17, 6 và Mátthêu 17,20.
Thực vậy, khi thấy nhiều người được chữa lành vì tin, đồng thời
nhiều người trong nhóm được sai đi đã làm được những việc lạ lùng, các môn đệ
đã nhận ra sự cần thiết của Đức Tin, nên đã nài xin Đức Giêsu : “Lạy Thầy, xin
thêm Đức tin cho chúng con” (Lc 17, 5).
Lời cầu xin phát xuất từ nhu cầu tâm linh của con người, nhưng
cùng lúc cũng là nhu cầu của đời sống, vì tâm linh tuy là một phần nhưng ảnh
hưởng toàn phần con người. Niềm tin cũng vì thế chi phối tất cả sinh hoạt bởi
có thời nào, nơi nào, người nào lại không cần niềm tin để sống trước đòi hỏi
tin mình, tin Trời, tin nhau.
Hôm đó, chắc các môn đệ Đức Giêsu nghĩ Thầy mình sẽ “thêm” cho
mình một Đức tin lớn lắm, ít ra cũng phải lớn như khối đá cổng đền thờ, hoặc
kiên cố, kiêu hùng như hàng cột khổng lồ sừng sững của gian Cực Thánh. Nhưng thật
bất ngờ, các ông đã chỉ nghe được từ miệng Thầy mình : “Nếu anh em có lòng tin lớn
bằng hạt cải, thì dù anh em bảo cây dâu này : ‘Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển
kia mà mọc’, nó cũng sẽ vâng lời anh em” (Lc 17, 6). Chỗ khác Ngài quảng diễn;
“Thầy bảo thật anh em : nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù
anh em có bảo núi này: “rời khỏi đây, qua bên kia !” “Nó cũng sẽ qua, và sẽ
chẳng có gì mà anh em không làm được” (Mt 17,20).
Chỉ bằng hạt cải thôi chắc đã không là điều các môn đệ Đức Giêsu
mong đợi, vì tự phụ nghĩ rằng Đức tin của mình hiện đã lớn hơn gấp nhiều lần
hạt cải Thầy vừa nói, vì được ở gần Thầy, chia sẻ tất cả với Thầy từ gần ba năm
nay. Các vị nhân danh “thâm niên tông đồ” mà nghĩ Đức tin của mình không thể
nhỏ như hạt cải Thầy vừa nói.
Chỉ bằng hạt cải thôi chắc cũng không là điều đáng tin vì chính
các vị cũng đã làm phép lạ. Làm phép lạ chữa được cả người bệnh nan y, đuổi quỷ
ra khỏi người bị chúng ám mà Đức tin chỉ bằng hạt cải thôi, thì làm sao tin
được, vì để làm được phép lạ, hẳn Đức Tin phải lớn lao, vĩ đại hơn nhiều .
Chỉ bằng hạt cải thôi với người đã đi theo Đức Giêsu ngay từ
những ngày đầu truyền giáo của Ngài mà bảo Đức tin chỉ bằng hạt cải thì quả
thực không gì xúc phạm “uy tín và sự nghiệp tông đồ hơn”.
Chỉ bằng hạt cải thôi với các tông đồ, những người đã bỏ gia
đình, bỏ nghề nghiệp, bỏ mọi sự mà đi theo Đức Giêsu (Mt 4, 18 -22), thì khó có
thể hiểu được, vì vô lý và rất bất công.
Chỉ bằng hạt cải thôi với người môn đệ Phêrô đã mạnh dạn tuyên
xưng : “Lạy Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết theo ai, vì Thầy có lời ban sự
sống đời đời” ( Ga 6, 68), rồi cũng môn đệ này còn quả cảm, liều lĩnh hơn khi
tuyên bố : “Dù có phải chết với Thầy, con đây cũng không chối Thầy”, thì ai
cũng phải nghĩ Đức tin của ông còn như hạt cải là chuyện tiếu lâm, khôi hài.
Ấy thế mà Đức Giêsu lại chỉ mong Đức tin của các tông đồ, các
môn đệ, là những đấng bậc vị vọng, rường cột, nền tảng của Hội Thánh lớn bằng
hạt cải thôi. Nghe thật buồn và hỏi ai không giật mình?
Quả thực, khi chỉ mong Đức tin của các tông đồ và môn đệ lớn như
hạt cải, Đức Giêsu đã muốn nói với các vị và chúng ta :
1. Đức tin là hành
trình gặp gỡ Thiên Chúa và con người. Trên hành trình này, những bước chân của
con người đến với Thiên Chúa bé nhỏ lắm so với những bước chân khổng lồ, vạn
dặm, vạn năng của Thiên Chúa đi tìm con người. Vì thế, Đức tin không là công
sức, công trình, công trạng, công đức của con người, vì con người chỉ là hạt
bụi bất xứng, nhưng là ơn huệ “nhưng không” do Thiên Chúa ban tặng con người,
vì yêu thương.
2. Đức tin không là một vật thể, một giá trị vô
sinh, vô cảm, nhưng là sự sống luôn sinh động, là đời sống với tất cả chiều
kích. Chính Đức tin làm cho đời sống mang một lẽ sống, có một ý nghĩa sống,
nhất là tìm được cho đời sống một hướng đi và mục đích. Như thế, Đức tin sẽ
phải trở nên sức sống của Đức Giêsu đối với người có Đức tin như thánh Phaolô
đã quả quyết : “Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong
tôi” (Gl 2,20).
3. Vì Đức tin là sự
sống, nên trồi sụt, thăng trầm, thay đổi như sinh hoạt đời sống, để có lúc ngọt
ngào, sốt sắng, có lúc cay đắng, chán chường; có sớm mai nắng ấm, nồng nàn,
phấn khởi, nhưng cũng có chiều buồn u ám, tang chế, tủi sầu. Do đó, Đức tin cần
được ơn Chúa nuôi dưỡng , chăm nom , gìn giữ, nâng đỡ giữa vô số thử thách, cạm
bẫy, nếu không Đức Tin của chúng ta có thể sẽ chao đảo, chênh vênh, yếu ớt, sụp
đổ, tàn lụi, bởi ma quỷ sàng chúng ta như sàng gạo (x. Lc 22,31), nhất là khi
chúng ta kiêu căng tưởng mình mạnh, nhưng thực ra chính là lúc chúng ta yếu, vì
chỉ trong Đức Giêsu, Đấng là sức mạnh của những ai yếu đuối, Đức Tin của ta mới
đứng vững được ( x. 2Cr 12,10).
4. Nhưng quan trọng
hơn cả, đó là Đức tin hạt cải thích hợp với mảnh đất tâm hồn, đặc biệt những
tâm hồn bé nhỏ luôn được Thiên Chúa yêu thương và chúc phúc.
5. Vì bé nhỏ, họ chỉ
dám xin Chúa Đức tin bé như hạt cải bởi biết mình chỉ là giọt nước trong đại
dương mênh mông, bao la vô tận của Thiên Chúa. Biết mình phận hèn sức mọn, họ
chỉ dám trong cậy vào Lời Thiên Chúa nói với họ : “Đừng sợ !”, “Ơn Ta đủ cho
con” ( 2Cr 12,9).
6.
Vì yếu đuối,
những tâm hồn bé nhỏ biết mình hay đổi thay, không bền chí, trung thành, nên
chỉ dám xin Chúa Đức tin như hạt cải, mà không dám kiêu căng, tham vọng sở hữu
Đức tin to đùng như Thái Sơn, hay bao la như biển rộng.
7. Vâng, chính Đức
Giêsu mong ước Đức tin của chúng ta lớn được như hạt cải, để chúng ta không
kiêu hãnh nhận là do mình, tự mình khi hạt cải bé nhỏ mọc thành cây có cành lá
xum xuê, và chim trời từng đàn rủ nhau đến đậu .
8. Chính Đức Giêsu
dậy chúng ta chân nhận thân phận hạt bụi của mình, cùng lúc với niềm xác tín
hạt cải Đức Tin, bởi điều kiện thứ nhất và quan trọng nhất để được Chúa yêu
thương và ban ơn Đức tin chính là khiêm tốn nhận mình là thụ tạo và ký thác,
trông cậy ở Chúa như con thơ chỉ biết bám chặt vào tình thương của cha mình.
9. Với Đức Tin hạt
cải, thửa ruộng tâm hồn của người nhỏ bé nào cũng nẩy được mầm hạt giống Đức
Tin, và nặng trĩu hoa trái tuyệt vời của Đức Tin.
10. Và với hạt cải
Đức Tin trong thân phận hạt bụi mong manh, lại đầy mâu thuẫn : “sự thiện tôi
muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn thì tôi lại cứ làm” (Rm 7,
19). chúng ta trở về với Chúa, tìm lại ơn gọi thuộc về Chúa của mình, và như
các thánh tông đồ hằng ngày khiêm tốn nài xin : “Lạy Thầy, xin thêm Đức Tin cho
chúng con”.
Jorathe Nắng Tím