Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật 5, Phục Sinh, Năm A
Không
ai làm người mà không đi, không ai vào đời mà không lên đường. Bởi con người cần
đi, nên cả nhà vỗ tay mừng
những bước chân chập chững đầu đời
của em bé; bởi đời là những con đường, nên hạnh phúc của cha mẹ là thấy con tìm
được đường hạnh phúc, chọn đúng đường phải đi, khi đến tuổi trưởng thành vào đời.
Vì
đời là những con đường, được làm nên bởi vô số con đường: có đường ngắn, đường dài, đường
thênh thang, đường trắc trở, đường hạnh thông, đường cùng bế tắc, đường đưa đến
thành công, đường dẫn đến thất bại, đường bình an, hạnh phúc, đường nguy hiểm, đe dọa, đường sự sống
được bảo đảm, đường nắm chắc sự chết, đường
ngay thẳng, công chính, đường bất chính quanh co, đường nhân ái, vị tha, đường ích kỷ, hận thù, bạo lực…
Vì
có qúa nhiều con đường, nên người ta phải chọn cho mình một đường để đi, vì thời gian sống không cho phép
mãi do dự, chần chờ trước nhiều con đường đan kín, chằng chịt trước mặt,
và cũng không ai có thể kịp thời đến đích, nếu cứ liên tục thay đường, đổi hướng,
nhưng phải dứt khoát chọn một con đường, quyết tâm đi trên một con đường tốt nhất,
nhanh nhất, bảo đảm thành công, hạnh phúc nhất. Nếu không, cuộc đời sẽ mãi là “đường
đi không đến”.
Thực
vậy, có rất nhiều rủi ro để đường đời biến thành “đường đi không đến”: rủi ro
chọn sai đường, rủi ro ảo tưởng về con đường mình chọn, rủi ro bị dụ dỗ vào tử
lộ, đường chết, rủi ro không thoát ra khỏi đường nguy hiểm, đầy mìn chông, cạm
bẫy, rủi ro “đi loanh quanh cho đời mỏi mệt”, mà chẳng bao giờ đến đích hạnh
phúc.
Kinh
nghiệm cho thấy: nhiều người trong chúng ta không cần phải chờ đến ngày hưu, tuổi
già, giờ chết mới tiếc nuối con đường mình đã chọn, mới xót xa con đường mình
đã đi, mới ân hận đã không chọn con đường tốt đẹp, mà ngay ở tuổi thanh xuân năng
động, chúng ta đã phải sống tâm trạng buồn, và cay đắng, bẽ bàng ấy rồi.
Xuống
thế làm người với tình yêu vô cùng và đến cùng, Đức Giêsu đã muốn giải phóng
nhân loại khỏi nỗi lo lạc đường, giải thoát con người khỏi nỗi buồn lầm đường lạc
lối, bởi khi chọn lựa sai lầm “đường đời”, người ta không thể đạt đích bình an,
hạnh phúc, như thánh ý Thiên Chúa khi tạo dựng con người: được sinh ra để hạnh phúc trong Thiên Chúa.
Chương
trình của Đức Giêsu, vì thế, là chương trình đem đến hạnh phúc toàn diện cho đời
con người được đặt trên nền tảng đức tin, mà không đặt trên cơ sở chính trị, hay
xã hội bằng trở nên Đường dẫn con
người đến với Chúa Cha, như Ngài đã hai lần khẳng định trong Tin Mừng Gioan
của chúa nhật thứ năm Phục Sinh: “Thầy ở
trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy” (Ga 14,10-11). Và từ chân lý này,
Ngài qủa quyết với các môn đệ: “Thầy là
Đường, Sự Thật và Sự Sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy”
(Ga 14,6).
Ở
đây, chúng ta thấy được kế hoạch của Thiên Chúa trong mối tương quan và tương
trợ chặt chẽ giữa Đức Giêsu và toàn thể nhân loại, khi Đức Giêsu không chỉ là
Thiên Chúa, mà còn là Con Người, để trở
thành Đường của Thiên Chúa dẫn con người về với Thiên Chúa. Để thực hiện công
cuộc là “con đường dẫn con người về với Chúa Cha”, Đức Giêsu tha thiết mời gọi
các môn đệ của Ngài cùng hợp tác với Ngài để giải phóng con người khỏi kiếp nô lệ toàn diện gồm cả thể lý, luân
lý và thiêng liêng.
Để
hợp tác với Đức Giêsu là “Đường dẫn nhân
loại đến với Chúa Cha”, các môn đệ được mời gọi “chuyên lo cầu nguyện, phục
vụ Lời Thiên Chúa” (Cv 6,4), phục vụ anh
em (x. Cv 6,3), sau khi các ông nhận ra đây chính là di chúc của Đức Giêsu để lại
cho các ông trước khi Ngài lên đường đi Giêrusalem chịu khổ nạn và chịu chết.
Thực
vậy, sứ mạng của các môn đệ Đức Giêsu chính là loan báo Đức Giêsu, Con Đường
Thiên Chúa trao tặng nhân loại, Con Đường dẫn nhân loại về với Thiên Chúa là
Nguồn Cội và Cùng Đích của con người.
Đi trên Con Đường Giêsu, chúng ta không lạc lối về quê nhà, không mất hướng về mái ấm của Cha, không trệch đường về bến bờ Hạnh Phúc, bởi Đức Giêsu là Con Đường dẫn đến Sự Thật và Sự Sống vĩnh cửu.
Đi trên Con Đường Giêsu, chúng ta không lạc lối về quê nhà, không mất hướng về mái ấm của Cha, không trệch đường về bến bờ Hạnh Phúc, bởi Đức Giêsu là Con Đường dẫn đến Sự Thật và Sự Sống vĩnh cửu.
Đi
với Đức Giêsu trên Đường của Ngài, trên
Đường là Ngài, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc đời,
vượt qua mọi phong ba bão táp của dòng đời, vượt qua mọi thách đố, cạm bẫy nguy
hiểm của người đời, vì Ngài là Đường Vượt Qua: vượt qua đau khổ đến
vinh quang, vượt qua tội lỗi đến ân sủng, vượt qua kiếp nô lệ đến vinh dự làm
con, vượt qua sự chết đến phục sinh khải hoàn.
Đi
với Đức Giêsu trên Đường của Thiên Chúa dành cho con người, chúng ta được chính
Đức Giêsu bảo đảm an toàn trên đường, và tới bến Thiên Đàng bình an, vì Ngài là
Con Đường Cứu Độ trong chương trình Yêu Thương nhân loại của Chúa Cha.
Đi
trên Đường của Đức Giêsu, với Đức Giêsu, chúng ta không sợ sói rừng, cũng không sợ đói khát, vì Ngài là
Mục Tử nhân lành bảo vệ đoàn chiên và dắt đoàn chiên đến đồng cỏ xanh tươi, bên
bờ suối mát, để chiên được thoải mái, no nê (x. Tv 23).
Vâng,
trước đường đời muôn lối, muôn ngả, người
Kitô hữu chỉ có một Con Đường tuyệt vời là Đức Giêsu, Đường có Thiên Chúa đồng
hành và dẫn đến Thiên Chúa. Con Đường này trăm phần trăm bảo đảm niềm vui sống
của cuộc đời dương thế, vì người môn đệ luôn an tâm bước đi trong sự thật và sự
sống, dù phải ở trong những tình huống khó khăn, nghiệt ngã. Con Đường mang tên
Giêsu ấy cũng là con đường duy nhất và tuyệt đối bảo đảm cho người môn đệ hạnh phúc
đời đời, vì không con đường nào có thể dẫn đến với Thiên Chúa, như chính Đức
Giêsu đã qủa quyết: “Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 6).
Chân
nhận Đức Giêsu là Con Đường cứu độ, chúng ta không có quyền ích kỷ một mình bước đi trên Con Đường ấy, nhưng sứ
mệnh được trao cho những ai muốn đi theo Đức Giêsu, chính là hợp tác với Ngài để
làm cho mọi người cũng nhận ra Ngài là Con Đường duy nhất đem lại sự thật, sự sống
và dẫn con người đến với Thiên Chúa, bởi làm môn đệ Đức Giêsu, chính là được nhận
vào “nòi giống được tuyển chọn, hàng tư tế vương giả, dân thánh, dân riêng của
Thiên Chúa, để loan truyền những kỳ công của Người” (1 P,2,9), và kỳ công vô cùng lớn lao là Ngôi Lời đã “xuống
thế làm người, chịu khổ hình, chịu chết và sống lại” để trở nên Đường cho mọi
người đến được với Thiên Chúa.
Jorathe
Nắng Tím