Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 32, Thường
Niên, Năm A
Chúng
ta vừa mừng lễ các Thánh Nam Nữ, và cầu nguyện đặc biệt cho các linh hồn. Các bài đọc của Chúa Nhật hôm
nay còn ở trong bầu khí của hai ngày lễ lớn Giáo Hội vừa mừng, khi đề cập đến
chính cái chết, và mầu nhiệm của đời sống mới, nhờ sự chết và sống lại của Đức
Giêsu.
Bài
đọc thứ nhất trích từ thư thánh Phaolô gửi giáo đoàn Têxalônica, được coi là bản
văn cổ nhất của Kitô giáo là câu trả lời của thánh nhân, cũng là của Giáo Hội về
vấn đề những người đã chết : “Thưa anh em, về những ai đã an giấc ngàn
thu, chúng tôi không muốn để anh em chẳng hay biết gì, hầu anh em khỏi buồn phiền
như những người khác, là những người không có niềm hy vọng. Vì nếu chúng ta tin
rằng Đức Giêsu đã chết và đã sống lại, thì chúng ta cũng tin rằng những người
đã an giấc trong Đức Giêsu, sẽ được Thiên Chúa đưa về cùng Đức Giêsu” (1 Tx 4,13-14).
Nhưng
“những người đã an giấc trong Đức Giêsu” để “được Thiên Chúa đưa về cùng Đức
Giêsu” là ai?
Thưa
là những người khôn ngoan, những người có đức khôn ngoan, vì đức khôn ngoan “bảo
đảm được trường sinh bất tử. Truờng sinh bất tử cho ta được ở bên Thiên Chúa”
(Kn 6,18-19).
Chân
lý này được Đức Giêsu khẳng định trong dụ ngôn “Mười trinh nữ”. Trong số mười
cô, có năm cô khờ dại “mang đèn mà không mang dầu theo. Còn những cô khôn ngoan “thì vừa mang đèn vừa
mang chai dầu theo” (Mt 25,2-5). Vì chàng rể đến muộn, “nên các cô thiếp đi, rồi
ngủ cả”. Đến khi chàng rể đến, thì các cô khờ dại tất tả đi mua dầu, nhưng
không ai chờ ai, nên chỉ năm cô khôn ngoan có đèn đốt sáng trong tay “được theo
chàng rể vào dự tiệc cưới” (x. Mt 5-10).
Nghe
dụ ngôn, chắc hẳn chúng ta không khỏi ngạc nhiên trước sự khờ dại của những cô
mang đèn mà không mang dầu. Nhưng rất tiếc, đó là sự khờ dại của chính chúng ta
trong đời sống thiêng liêng.
Chúng
ta khờ dại vì thiếu khôn ngoan khi nghĩ rằng mình bất tử, và sẽ không bao giờ
có ngày phải rời bỏ cuộc đời này ; chúng ta khờ dại khi thả trôi thời gian
cách vô ích mà không chuẩn bị hành trang cho chuyến đi vào đời đời ; chúng
ta khờ dại khi tưởng mình biết hết mọi sự và làm chủ mọi hoàn cảnh, tình huống
để rồi đến giờ Chúa gọi phải ra đi lại cuống quýt thất thần, vì chưa sẵn
sàng ; chúng ta khờ dại khi sống như người không thuộc về Chúa, không cần
đến Chúa, không tương quan với Chúa, để khi hữu sự, chính chúng ta sẽ tự nghi
nan, tuyệt vọng vì không quen bám víu, cậy trông vào Chúa, Đấng Cứu Độ duy nhất.
Thực
vậy, Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay cảnh báo chúng ta phải khôn ngoan, không
được khờ dại, bởi khờ dại sẽ không được gặp Ngài khi Ngài đến, khờ dại sẽ lỡ
chuyến đò cùng Ngài xuôi dòng Hạnh Phúc, khờ dại sẽ mất cơ hội đi với Ngài vào
Nước vinh quang của Ngài.
Đức
Giêsu cảnh báo nhưng không đe dọa, làm sợ, mặc dù hậu qủa dành cho những cô
trinh nữ khờ dại sẽ là câu trả lời không mấy dễ nghe của chàng rể : “Tôi bảo
thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả!” (Mt 25,12). Ngài chỉ nhắc nhở
chúng ta phải khôn ngoan chuẩn bị hành trang cần thiết cho buổi gặp gỡ đời đời
với Thiên Chúa, khi giờ chết đến.
Chuẩn
bị hành trang bằng trái tim khao khát tìm kiếm Thiên Chúa, bằng tâm hồn khiêm tốn
phụng sự Chúa và phục vụ anh em, bằng cõi lòng luôn mở rộng để đón nhận ơn
thương xót của Chúa và sự tha thứ của anh em.
Hành
trang là “đèn đầy dầu luôn được thắp sáng” trong suốt hành trình dương thế.
Đó chính là Đức Tin được biểu hiện sống động qua đời sống Cầu Nguyện và Bí Tích ;
là Đức Tin được nuôi lớn mỗi ngày bằng việc làm thiết thực của Đức Ái ; là
tình yêu quên mình được thể hiện qua đời sống khiêm hạ phục vụ.
Và
trên tất cả, cũng là khởi điểm của hành trình đi gặp Chúa là lòng khát khao
Thiên Chúa, khát khao được hoàn toàn thuộc về Chúa như lời thánh vịnh 62:
“Lậy Thiên Chúa là Chúa con thờ, ngay từ rạng đông
con tìm kiếm Chúa. Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi
trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước… Con tưởng nhớ Chúa trên giường
ngủ, suốt năm canh thầm thĩ với Ngài. Qủa thật, Ngài đã thương trợ giúp, nương bóng Ngài, con hớn hở reo vui” (Tv 62,2.7-8).
Jorathe
Nắng Tím