Suy Niệm TIN MỪNG Chúa
Nhật 18 Thường Niên, Năm B : Gioan 6, 24-35
Vậy khi dân chúng thấy Đức Giêsu cũng như các
môn đệ đều không ở đó, thì họ xuống thuyền đi Ca-phác-na-um tìm Người. Khi gặp
thấy Người ở bên kia Biển Hồ, họ nói : Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ vậy? Đức Giêsu đáp : “Thật, tôi bảo thật các ông, các
ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn
bánh no nê. Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực hay hư nát,
nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh, là thứ lương thực
Con Người sẽ ban cho các ông, bởi vì chính Con Người là Đấng Thiên Chúa Cha đã
ghi dấu xác nhận”. Họ liền hỏi Người : chúng tôi phải làm gì để thực hiện những
việc Thiên Chúa muốn ? Đức Giêsu trả lời : “Việc
Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai đến”. Họ lại
hỏi : Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông
sẽ làm gì đây? Tổ tiên chúng tôi đã ăn man-na trong sa mạc, như có lời chép :
Người đã cho họ ăn bánh bởi trời.
Đức Giêsu đáp : “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Môsê đã cho các ông ăn bánh
bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực,
vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian”.
Họ liền nói : Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy. Đức Giêsu bảo
họ : Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói ; ai tin
vào tôi, chẳng khát bao giờ ! Nhưng tôi đã bảo các ông : các ông đã thấy tôi mà
không tin.
Tin Mừng hôm nay, thánh Gioan cho chúng ta
thấy rõ Đức Giêsu đã điểm trúng tim đen của đám đông đang ùn ùn kéo nhau đi tìm
Ngài sau phép lạ hoá bánh ra nhiều cho hàng chục ngàn người ăn no nê, mà Tin Mừng
Chúa Nhật trước đã cặn kẽ tường thuật (x. Ga 6, 1-15)
Trả lời câu hỏi của đám đông : "Thưa Thầy,
Thầy đến đây bao giờ vậy"? (Ga 6,25), Đức Giêsu đã không ngần ngại bóc trần điều
đám đông đang nghĩ về Ngài và điều đám đông đang tìm ở Ngài : “Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu
lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê” (Ga 6,26) :
1. Đám đông nghĩ
Đức Giêsu sẽ nuôi họ bằng phép lạ.
Vì họ đã thấy phép lạ rất ngoạn mục Ngài làm
khi hoá bánh ra nhiều từ năm chiếc bánh
và hai con cá, nên nghĩ Đức Giêsu sẽ tiếp
tục và liên tục làm phép lạ nuôi họ. Họ nghĩ như thế, vì như bất cứ con người nào,
đám đông hôm ấy cũng mang chung một nỗi lo Ăn.
Qủa thực, Ăn là nỗi lo triền miên của con
người, vì không ăn, người ta không sống được. Tuy sống không phải chỉ để ăn, nhưng
không ăn thì không có sự sống, bởi sự sống nào, kể cả động vật đều cần ăn để bảo
tồn và phát triển sự sống. Chính vì phải ăn để sống, nên ăn ám ảnh đời người : cha mẹ mở mắt ra là lo ăn cho con cái
; làm lụng vất vả cũng chỉ vì miếng ăn ; tranh giành, đấu đá cũng chẳng ra ngoài
nhu cầu ăn uống, và người ta đã mất nhiều thời gian, tiêu hao phần lớn qũy thời
gian sống để lo chuyện ăn uống. Lắm lúc
chúng ta cũng trộm nghĩ : nếu sống mà không cần ăn uống, thì cuộc sống chắc sẽ đơn
giản, nhẹ nhàng, thảnh thơi hơn rất nhiều..
2. Đám đông nghĩ sẽ không phải làm lụng vất vả, vì đã có
Đức Giêsu làm phép lạ nuôi ăn.
Sở dĩ ăn trở thành là nỗi ám ảnh lớn ở con người,
vì kiếm ăn, tìm lương thực là công việc nặng nề đối với bất cứ ai, và hầu như tất
cả chúng ta đều đã có kinh nghiệm kiếm ăn nuôi thân mình, hay nuôi cha mẹ, vợ con. Kinh nghiệm ấy chắc chắn không
luôn vui, không luôn đẹp, nhưng thấp thoáng buồn thương, đôi khi hằn sâu ê chề,
tủi nhục. Nhìn những người phu quét rác ban đêm, những người ăn xin thất thểu dưới
nắng, những bác phu hồ nhễ nhãi mồ hôi, chúng ta hiểu nhu cầu ăn uống cấp bách và cần thiết đến mức
nào, đồng thời cũng chua cay, đắng đót dường bao !
Chính vì kiếm ăn vất vả, có của ăn là việc
khó, mà đám đông được Đức Giêsu nuôi ăn no nê hôm nào nhất định đi tìm Ngài, vì
họ nghĩ đi theo Đức Giêsu, họ sẽ không còn phải làm lụng vất vả để kiếm ăn.
Thực ra, cả hai điều đám đông nghĩ đều quy về
một ước mơ, đó là được ăn no nê mỗi ngày mà không phải làm việc vất vả.
Họ trông đợi ở Đức Giêsu có bấy nhiêu, họ mơ Ngài làm cho họ có bấy nhiêu, vì
hiểu lầm Ngài đến để cho họ ăn, như ngày xưa tổ tiên của họ đã được ăn man-na
trong sa mạc (x.Ga 6,31). Họ đã không hiểu điều Đức Giêsu muốn khi làm phép lạ
hoá bánh ra nhiều để họ được ăn no nê :
3. Đức Giêsu muốn họ tin nhận Ngài là Con Thiên Chúa :
Ngài
trách họ tuy được thấy phép lạ mà vẫn không nhận Ngài là Con Thiên Chúa,
“Đấng
Thiên Chúa Cha đã ghi dấu xác nhận” (Ga
6,27). Ngài tỏ ra không hài lòng vì họ không thực hiện ý muốn của Thiên Chúa
khi được chứng kiến phép lạ : “Việc Thiên
Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai đến” (Ga 6,29). Và
nhất lạ Ngài ngỡ ngàng trước câu hỏi và
thái độ nghi ngờ của họ, dù chính họ đã được xem thấy tỏ tường phép lạ Ngài làm
khi hoá bánh ra nhiều cho họ ăn : Vậy chính
ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? (Ga 6,30).
Hôm ấy, Đức Giêsu chắc hẳn đã không mấy
vui vì đám đông đã tìm ăn, hơn tìm Ngài. Đám đông không tìm Ngài nên mới không
nhận ra Ngài là Con Thiên Chúa, Đấng Thiên Chúa sai đến. Bao nhiêu phép Ngài làm,
bao nhiêu lời Ngài giảng dậy cũng chỉ quy về một mục đích là làm cho mọi người
nhận ra Ngài là Con Thiên Chúa. Thế mà, đám đông tìm đến Ngài hôm ấy, dù đã được
thấy phép lạ và được ăn no nê vẫn trơ trơ, cứng cỏi, không tin Ngài là Đấng Thiên
Chúa sai đến, lại còn ngang ngược thách thức : Ông sẽ làm gì đây? để chúng tôi tin ông (Ga
6,30).
4. Đức Giêsu muốn họ tin Ngài là chính là Lương Thực đem
lại sự sống :
Vì mơ ước tìm được của ăn vĩnh viễn, nghiã
là ăn một lần là hết đói cả đời, ăn một lần là no mãi, nên đám đông mới nhốn nháo
xin Đức Giêsu cho họ thứ lương thực tuyệt vời ấy (Ga 6,34). Họ nghĩ lương thực ấy
không phải là Đức Giêsu, nhưng là một thứ của ăn Ngài cho họ, như cho một cái gì
đó ở ngoài Ngài, không là Ngài. Đám đông hôm ấy cũng giống đám đông hôm nay đều
rất thực dụng. Họ muốn có ăn, mà không muốn tin Đấng ban cho họ của ăn. Họ muốn
tất cả đều dễ dàng, và được quyền sở hữu, hưởng thụ một cách rất tự nhiên, không
cần phải đáp ứng bất cứ điều kiện nào. Bằng chứng là đám đông đã thưa với Đức
Giêsu : Xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy (Ga 6,34), tức bánh trường
sinh, bánh ăn một lần là no mãi, no đời đời, khi họ nghe Ngài nói “bánh bởi trời, bánh đem lại sự sống cho thế
gian” (Ga 6,33) nhưng lại không tin vào Ngài, không nhận Ngài
là Con Thiên Chúa, như Đức Giêsu đã qủa quyết : “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói ; ai
tin vào tôi, chẳng khát bao giờ ! Nhưng tôi đã bảo các ông : các ông đã thấy tôi
mà không tin”. (Ga 6,35).
Đã thấy Thiên Chúa mà không tin, đã ăn bánh
Thiên Chúa ban bởi trời mà không tin Ngài là Lương Thực đem lại sự sống đời đời
là căn bệnh nan y của nhiều người đương thời với Đức Giêsu và cũng là căn bệnh
khó chữa của người thời nay. Không muốn tin, đó là vấn đề của con người trước
Thiên Chúa, Đấng luôn mời gọi con người tin ở Ngài, vì Ngài là “Đường, Sự Thật và Sự Sống” , nhưng tin hay không là quyền
của mỗi người, mặc dù Thiên Chúa biết : không tin sẽ đóng tất cả niềm hy vọng, sẽ khép lại mọi hồng ân. Bởi thế,
không tin Đức Giêsu là Thiên Chúa, là Bánh trường sinh, là Lương Thực đời đời
nuôi sống, chúng ta sẽ tự mình ra khỏi đồng cỏ xanh rì có Thiên Chúa là mục tử
nhân lành yêu thương chăn dắt.
Xin
cho chúng con biết tìm đến Chúa để tin
Chúa là Đấng Cứu Độ giầu lòng thương xót, tìm đến Chúa để đón nhận Chúa là Bánh trường sinh cho chúng con được sống
và sống dồi dào (Ga 10,10), và xin đừng để chúng con đi tìm Chúa mà không tin
Chúa, đến với Chúa mà không khao khát Chúa sống trong chúng con (x.Gl
2,20).
Jorathe
Nắng Tím