Hôm
nay ngày cuối năm. Còn ít giờ nữa Chúa cho con sống thêm một tuổi, bước vào một
năm mới, được đồng hành với vũ trụ và cùng mọi người đang sống viết thêm những
giòng mới, trang mới của lịch sử nhân loại.
Tâm
tình đầu tiên con dâng Chúa trong ngày cuối năm là hạnh phúc được tiếp tục sống,
khi nhớ đến nhiều người thân đã ra đi trong năm cũ, nhiều nạn nhân đã không còn
được có mặt đón Giao Thừa, vì bị giết chết oan uổng, bị thủ tiêu do tranh chấp
quyền lợi, bị mất mạng vì lòng người gian ác.
Tâm
tình cảm tạ Chúa cho con được sống một năm mới cũng nhắc nhở con lòng biết ơn đối
với ông bà, cha mẹ, ân nhân, bạn hữu, cả những người có một lúc nào đó bị con coi
là đối thủ, kẻ thù nay đã rời bỏ cuộc đời, giã từ đời sống, đi vào đời sau. Con
cúi đầu cám ơn tình yêu, lòng tốt, ân tình họ đã dành cho con, nhờ đó mà đời
con mới có hôm nay. Con không muốn quên một ai, dù chỉ gặp một vài phút trong đời ;
con không muốn quên bất cứ điều gì, vật gì, việc gì họ đã chia sẻ, khuyên dậy,
trao tặng, và làm cho đời con nên tốt đẹp, xứng đáng hơn, ích lợi hơn. Và con
xin được ký thác tất cả những người đã ban cho con hạnh phúc trong lòng thương
xót vô hạn của Chúa.
Cũng
trong tâm tình cảm tạ, con không khỏi tiếc nuối, hối hận về những sai trái,
khuyết điểm của năm qua, không chỉ đối với Chúa và Giáo Hội, mà đối với tất cả
mọi người con đã gặp, đã cùng làm việc, cùng sống, cùng đi trên hành trình cuộc
đời. Điều con ân hận hơn cả là những xúc phạm đã làm tổn thương, đau khổ những
người yêu thương con, những người con có bổn phận yêu thương và trách nhiệm trên
hạnh phúc của họ.
Bên
cạnh những hối tiếc ấy, con còn phải đấm ngực ăn năn vì những phán đoán tiêu cực
về người khác, những tham lam bất chính, những ganh ghét, ích kỷ, những kiêu căng
ngạo mạn, những toan tính đê hèn, những hành vi bất xứng. Và lậy Chúa, để chuộc
lại những lỗi lầm đã gây thiệt hại cho anh em, con xin bỏ qua hết và cầu nguyện
cho những ai đã khinh ghét, ganh tị, ruồng bỏ, vu oan, hãm hại con trong năm cũ,
vì chính con cũng đã gây nhiều đau thương cho anh em con.
Cũng
như những năm trước, vào ngày cuối năm, con tính sổ với Chúa rất lâu, rất nhiều,
rất chi tiết, nhưng rồi Năm Mới đến, đến rồi giạt trôi thành năm cũ sau mười
hai tháng, 365 ngày, nhưng rồi con vẫn thấy mình dậm chân tại chỗ, vẫn “chứng
nào tật nấy”, vẫn lình bình, lầy lội với những
khuyết điểm, lầm lỗi quen thuộc, tưởng như kinh niên.
Còn
ít giờ nữa thôi trước giây phút Giao Thừa, con dám mạo muội trình lên Chúa thiếu
sót mà năm nào con cũng quên, cũng không đặt thành tiêu điểm, cũng không quan tâm
đủ, sau khi xét mình, hối hận, ăn năn, bởi chỉ vì hối tiếc thôi, mà không dự phóng
một kế họach khả thi, chỉ nuối tiếc thôi mà không quyết tâm thực hiện một công
việc cụ thể, chính xác, rõ ràng, con đã dậm chân tại chỗ suốt năm, từ ngày cuối
năm ngoái cho đến ngày cuối năm nay, và chắc chắn cũng sẽ không tiến thêm một bước
nhỏ nào, từ ngày cuối năm nay cho đến ngày
cuối năm mới sắp bước vào.
Thực
vậy, con cần biết rõ : Chúa muốn con làm gì trong Năm Mới, bởi không biết
rõ Chúa muốn con làm gì, không nắm vững thánh ý của Chúa trên con, con sẽ như
người lấy xe ra khỏi nhà, nổ máy xe, mà không biết mình sẽ đi đâu, đến nơi nào,
gặp gỡ ai ; không biết phải làm gì, được làm gì và làm được gì trong Năm Mới ;
con cũng sẽ như người đứng tại chỗ mà quay tít như con vụ, để rồi sẽ lăn đùng,
té ngã vì choáng váng, chóng mặt.
Có
nhiều lúc con lười biếng nên ngụy biện : Chúa có nói gì đâu mà biết điều
Chuá muốn ; cũng đôi khi con ngạo mạn và tự lừa dối : sống sao thấy được
thì thôi, chứ Chúa đâu có đòi hỏi gì. Thế là con tự cho phép mình tháo khoán,
buông thả, lè phè, khi sống “không lẽ sống”,
sống “không lý tưởng”,
sống “không làm việc”
Chúa muốn con làm.
Tạ
ơn Chúa đã cho con nghĩ đến ngày Chúa ngự đến phán xét con trong ngày Chung Thẩm,
đang khi con tính sổ cuối năm trước mặt Chúa, để con được trầm mình trong quang
cảnh không phải ngày cuối năm, nhưng là ngày cuối đời , khi Chúa “đến
trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên thần theo hầu, bấy giờ Người sẽ
ngự lên ngai vinh hiển của Người. Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người,
và Người sẽ tách biệt họ với nhau, như Mục Tử tách biệt chiên với dê. Người sẽ
cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng
những người ở bên phải rằng : Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng
Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi từ thưở tạo thiên lập địa. Vì xưa ta đói, các
ngươi đã cho ăn ; Ta khát, các ngươi đã cho uống ; Ta là khách lạ, các
ngươi đã tiếp rước ; Ta trần truồng, ccá ngươi đã cho mặc ; Ta đau yếu,
các ngươi đã thăm viếng ; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han”.
Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng :
“Lậy Chúa, có bao giờ chúng con đã
thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống ; có bao giờ đã thấy Chúa là khách
lạ mà tiếp rước ; hoặc trần truồng mà cho mặc ? Có bao giờ chúng con đã
thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu ?”.
Đức Vua sẽ đáp lại rằng : “Ta
bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh
em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”
(Mt 25,31-40).
Qủa
thực, hôm nay ngày cuối năm, Tin Mừng thánh Mátthêu cho con biết rõ không những
điều Chúa muốn nơi con, việc Chúa muốn con làm, những con người Chúa muốn con gặp
gỡ, yêu thương, phục vụ, để qua Lời Chúa, con không còn nghi ngờ, phân vân về
Thánh Ý Chúa, không còn có thể dựa vào phán đoán tự cho là khôn ngoan của mình để
tự lừa dối, đánh lạc hướng con đường Chúa muốn con đi, nhưng Thánh Ý được trình
bày rất rõ, rất sáng, rất chính xác. Thánh Ý đó chính là bổn phận của con người,
nghiã vụ của con Chúa, hạnh phúc Nước Trời được bảo đảm trăm phần trăm.
Vâng
lậy Chúa, ngày cuối năm, Chúa dậy con điều con phải làm trong Năm Mới, sau những
phút giây hối tiếc chuyện cũ của năm cũ, những khoảnh khắc ăn năn tội lỗi của năm
tháng vừa trôi qua : yêu thương và phục vụ những anh chị em bé nhỏ, hèn mọn,
xấu số, bất hạnh hơn con.
Họ
là địa chỉ con phải đến để gặp gỡ, đối tượng con phải tìm để phục vụ, nhiệm sở
con phải thi hành sứ vụ. Cũng chính ở họ, con tìm được niềm vui ; nhờ họ
con nhận ra giá trị của cuộc sống ; cùng với họ, con đi về Hạnh Phúc đời đời,
nhất là qua họ, con nhận ra chính Chúa, bởi Chúa đã tự đồng hoá mình với những
ai bé nhỏ, hèn mọn, nghèo nàn, bị bạc đãi, bỏ rơi, khinh bỉ nhất trong anh em
con.
Xin
cho con biết biến những hối tiếc, ăn năn về những lỗi lầm của năm cũ thành
những bước chân đến với người anh em kém may mắn hơn con trong năm mới ;
biết quên đi những xui xẻo, thất bại và nỗi buồn của năm cũ để nhớ đến niềm vui
trên đôi mắt ngây thơ của những em bé mồ côi mà trái tim được đổi mới trong năm
mới của con có thể đem lại ; biết lau khô và tạm biệt những giọt nước mắt “than
thân trách phận” của năm cũ trên mặt con để hạnh phúc
của người cô thế bị đời lãng quên, bóc lột, đàn áp được nẩy mầm nhờ đôi bàn tay
quảng đại tận tụy vun trồng của con. Và trong tất cả cố gắng ấy, chính Chúa mới
là Đấng làm cho ước mơ và mọi việc được thành tựu, bởi con đây là “đầy
tớ vô dụng, đã chỉ làm việc bổn phận” mà ông chủ là Thiên Chúa
trao phó (x. Lc 17,10).
Jorathe
Nắng Tím