Tết
đến, Xuân về khi giây phút Giao Thừa vừa điểm là lúc muôn lòng chung một lời
nguyện ước, trăm triệu trái tim chung một lời cầu : nguyện ước năm mới tốt
lành, may mắn, bình an, thịnh vượng hơn năm cũ ; cầu cho mình và thân nhân,
ân nhân năm mới hồn an xác mạnh, buôn may bán đắt, gia đình hạnh phúc, công ăn
việc làm hạnh thông, thăng tiến. Và giây phút nguyện cầu đầu xuân ấy luôn làm
cho tâm hồn mỗi người như được chìm sâu trong thăm thẳm thiêng liêng, và hoà
quyện vào mầu nhiệm của thời gian, cũng như được thoả thích bơi lội trong đại dương
sự sống kỳ diệu của toàn thể nhân loại,
vũ trụ.
Qủa
thế, không mấy người bỏ qua giây phút Giao Thừa luôn được nghênh đón với tất cả
trang trọng và dạt dào cảm xúc. Trang trọng vì là giây phút quan trọng của “bước
chân thời gian” vượt qua từ năm cũ sang năm mới. Bước thời gian này mang nhiều ý
nghiã, giá trị hơn các phút giây, ngày tháng khác trong năm, nên phải được long
trọng nghênh đón, bởi càng trân qúy giây
phút thiêng liêng của năm mới bao nhiêu,
người ta càng thận trọng, chu đáo, để không chuyệch chọac, sai sót khi đón Năm
Mới bấy nhiêu, và Giao Thừa đã luôn được
chào đón hoàn hảo hết sức có thể, để nhận được nhiều phúc lộc, an lành, may mắn
cho năm mới từ Chúa Xuân.
Như
thế, tuy không ai nói với ai, không ai bảo ai, cũng không ai lên tiếng công
khai khẳng định, nhưng mọi người đều hiểu : có Chúa Xuân làm chủ mùa xuân ;
có Chúa Xuân cai quản tuần hoàn của thời gian, khi cho năm mới tiếp nối năm cũ
qua giao điểm thời gian là Giao Thừa ; có Chúa Xuân nắm giữ kho phúc lộc của
năm mới và có quyền trao ban cho người mà Chúa Xuân muốn.
Vì
thế người ta mới tha thiết cầu xin Chúa Xuân ban cho năm mới bình an; mới khẩn
khoản nài xin Chúa Xuân cho năm mới may lành ; mới mơ ước số phận của năm mới được Chúa Xuân
thay đổi cho bớt hẩm hiu, tiêu điều, thê lương ; mới chúc nhau những điều
tốt đẹp cho năm mới, vì tin tưởng ở quyền năng của một vị nào đó là Chúa Tể mùa Xuân, là Đấng tạo nên mùa Xuân, và làm chủ
mọi thăng trầm của Năm Mới.
Riêng
với người Kitô hữu, những người mang Đức Kitô trong cuộc đời, ngoài tâm thức về
giá trị của Giao Thừa, ngoài cảm nhận về ý nghiã của năm mới, ngoài ước nguyện như bao nhiêu
người đang rộn ràng, náo nức, bồn chồn, bồi hồi, thấp thỏm đón Năm Mới, với hy
vọng năm mới sẽ được đổi đời, năm mới sẽ mới hơn, năm mới sẽ bỏ lại sau lưng những
gì là xui xẻo, tồi tệ, xấu xa, sầu buồn, đau khổ và thay bằng những may mắn, tốt
đẹp, sung sướng, hoan lạc, bình an, họ còn một việc quan trọng phải làm, một chọn
lựa lớn phải quyết, một định hướng sinh tử phải xác định, đó là ước nguyện và lời
cầu xin “được thuộc về Đức Giêsu”.
Bởi
sẽ không còn là “người có Đức Kitô”, như danh hiệu Kitô hữu đòi hỏi, nếu lịch sử
của những con người này không thuộc về Đức Kitô ; bởi sẽ không thể quan niệm
một người Kitô hữu lại không có Đức Kitô cùng đi trên hành trình thời gian của
năm mới ; bởi sẽ rất khó hiểu, nếu người đi Đạo của Đức Kitô lại không đi
trên con đường của Đức Kitô đã vạch ra cho những ai mang danh hiệu “có Đức Kitô
trong cuộc đời” ; bởi sẽ không còn ý nghiã “Kitô hữu”, nếu có những khoảnh
khắc thời gian trong cuộc đời, hoặc cả thời gian cuộc đời, người “mang tên Đức Kitô” lại bỏ quên Đức Kitô, và không đồng hành
với Ngài.
Không
đồng hành với Đức Giêsu khi quên xác tín điều quan trọng nhất ở giây phút Giao
Thừa, mốc chốt thời gian của năm mới, là ước nguyện được thuộc về Ngài, là lời
cầu xin được thuộc về Chúa trong suốt năm mới. Không bước đi với Đức Giêsu như
bước đi phải có của người Kitô hữu, khi lầm tưởng Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người
không phải là Thiên Chúa của thời gian, Thiên Chúa của muà Xuân, Thiên Chúa của
năm cũ và năm mới, cũng như Thiên Chúa đời
đời của muôn ngàn năm cho đến tận thế, bởi “Đức Giêsu hôm qua, hôm nay, ngày
mai và mãi mãi muôn đời vẫn là Đức Giêsu”.
Thực
vậy, quên ước nguyện “thuộc về Đức Giêsu” khi Giao Thừa vừa điểm, người Kitô hữu
sẽ phụ lòng Thiên Chúa Ba Ngôi khi quên lời Chúa Cha nói với mỗi người như đã nói
với Đức Giêsu : “Đây là con yêu dấu của Ta” (Mt 3,17), cũng như Chúa Thánh
Thần đã đổ ơn của Ngài trên Đức Giêsu và cho người Kitô hữu sau này, khi “đáp
xuống như chim bồ câu và ngự trên” Đức Giêsu khi Ngài chịu phép rửa (x. Mt
3,16).
Không
cầu xin “thuộc về Đức Giêsu” ở giây phút giao niên, người Kitô hữu sẽ coi thường
những lời chúc phúc của Đức Giêsu, và quên rằng chỉ có Lời Chúc Phúc của Thiên
Chúa mới ban cho con người hạnh phúc đích thực, bởi ngoài Thiên Chúa, ai có thể
cho người nghèo khó, kẻ hiền lành Nước Trời, ai có thể an ủi người sầu khổ, ai
có thể thương xót và cứu chữa người “sa cơ, thất thế », cần được xót thương,
ai có thể ban phần thưởng lớn lao cho người bị vu khống đủ điều xấu xa, và bị sỉ
vả, bách hại ? (x. Mt 5,3-12).
Không
nài xin “thuộc về Đức Giêsu” trước thềm năm mới, người Kitô hữu phủ nhận :
Thiên Chúa là Cha ngự trên trời, và sứ mệnh của con cái trên trái đất này là làm
cho “Danh Cha cả sáng, Nước Cha trị đến, Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên
trời” (Mt 6,9-10).
Không
ước mơ “thuộc về Đức Giêsu”, người Kitô hữu hoàn toàn từ chối tin tưởng vào Chúa
quan phòng, Đấng cho lương thực hằng ngày, Đấng tha mọi tội lỗi, Đấng gìn
giữ khỏi chước cám dỗ, và mọi sự dữ, Đấng
biết con người thiếu gì, cần gì và ban cho, vì Ngài là Cha nhân hậu, luôn ban
những của tốt lành cho những kẻ kêu xin Ngài (x. Mt 6, 11-13 ; 6,25-33 ; 7,7-11).
Không
chúc nhau “thuộc về Đức Giêsu” trong năm mới, những người mang danh Kitô hữu không
còn nồng nàn với lời tuyên xưng của Phêrô : “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên
Chúa hằng sống” (Mt 16,16), cũng như không còn tin nhận Đức Giêsu là lẽ sống,
như các tông đồ ngày xưa đã cùng Phêrô qủa quyết : “Lậy Thầy, bỏ Thầy chúng
con biết theo ai ? Chỉ một mình Thầy có Lời ban sự sống. Phần chúng con đã
tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa” (Ga 6,68-
69).
Không
khát khao “thuộc về Đức Giêsu” suốt năm mới, người Kitô hữu gián tiếp phủ nhận
lời Đức Giêsu nói với cô Mácta trước khi cho Ladarô, em trai cô đã chết bốn ngày
được sống lại : “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy,
thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải
chết” (Ga 11,25-26).
Không
chọn lời chúc đẹp nhất ngày đầu năm là lời chúc “trọn vẹn thuộc về Đức Giêsu”,
người Kitô hữu sẽ không “toàn tâm toàn ý” hướng về mục đích sau cùng của đời mình
là Thiên Chúa, không định hướng hành trình cuộc đời mình là Nước trời, không xác
tín điều kiện để nhận được vinh dự là “những người được Thiên Chúa chúc phúc, và
được thừa hưởng Vương Quốc đã được Thiên Chúa dọn sẵn từ thuở tạo thiên lập địa”
(x. Mt 25, 31-40).
Vâng,
là người Kitô hữu, chúng ta không thể chạy đến bất cứ một con người nào, một thần
thánh nào, một quyền lực nào, một sức mạnh nào, ngoài Đức Giêsu, “Thiên Chúa làm
người” để bảo đảm hạnh phúc của năm mới,
để bảo đảm sự bình an trên dòng đời tương lai, để bảo đảm an toàn cho thời gian
đang đến, bởi chỉ một mình Thiên Chúa của Đức Giêsu mới là Thiên Chúa làm chủ
thời gian, để không giờ nào, ngày nào, tháng nào mà không thuộc quyền Ngài, không
phút giây nào ở ngoài quyền cai qủan của Ngài, nên sẽ chẳng có giờ xấu, ngày xấu,
tháng xấu, năm xấu, nhưng tất cả đều tốt đẹp khi quy hướng về một mình Ngài.
Chúng
ta cũng không chạy đến được ai, ngoài Đức Giêsu, Đấng mà chúng ta thuộc về, để được
Bình An trong năm mới, bởi chỉ một mình Đức Giêsu mới là Bình An của Thiên Chúa,
mới có Bình An đích thực để “hoá giải” tội lỗi và sự dữ, hầu “hoà giải” chúng
ta với Thiên Chúa và với nhau. Thuộc về Đức Giêsu, chúng ta sẽ chẳng phải lo lắng
gì dù sự dữ buả vây, nguy hiểm rình rập, yếu đuối, tội lỗi chực chờ ở cửa, vì
Ngài là Chiên Thiên Chúa gánh tội và xoá tội trần gian ; là Đấng Cứu Độ để
giải thoát khỏi sự dữ và sự chết ; là Cha nhân hậu luôn yêu thương, che chở,
chiều chuộng con cái mình, nên năm mới chắc chắn sẽ tràn đầy hoan lạc, chan chứa
niềm vui, an hoà, thịnh vượng, dù không
thiếu thử thách, khó khăn, cạm bẫy, thách đố, kể cả sai phạm, yếu đuối, tội lụy,
bởi đời sống là bức tranh tuyệt đẹp được dệt nên bởi đủ chất liệu, mầu sắc, miễn
là được thêu dệt, tô vẽ dưới mắt Thiên Chúa, và trhuộc về Thiên Chúa, bởi “Thiên
Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8, 28).
Như
thế, khi thuộc về Đức Giêsu, người Kitô hữu không nghi ngờ ngày mai, không lo lắng tương lai, không do dự khi cùng dòng
thời gian bước vào Năm Mới, nhất là không hoài nghi, ngờ vực lòng tốt của
Thiên Chúa khi được sống thêm một tuổi, được cùng Ngài và nhân loại bước vào Năm
Mới.
Ý
thức “thuộc về Đức Giêsu” là ơn cao trọng, hồng ân lớn lao hơn bất cứ may mắn,
thành qủa, phúc lộc nào khác, chúng ta nhận ra đời mình được Thiên Chúa bao phủ,
hướng dẫn, độ trì, để bất cứ sự kiện, biến cố thành bại, hên xui, tốt xấu, vui
buồn, sướng khổ nào xẩy ra trên dòng đời cũng nằm trong chương trình cứu độ chúng
ta và nhân loại của Thiên Chúa. Và như thế, năm nào cũng là năm của Chúa, năm có
Chúa đồng hành, năm được Chúa chở che, năm được Chúa thương xót, năm được sống
trong Chúa, và trong năm mới nếu phải chết cũng sẽ là năm được chết với Chúa để
được sống lại muôn năm với Ngài.
Đầu
năm, người viết xin mến chúc qúy Bạn được “thuộc về Đức Giêsu”, để không
ai, không sự gì “có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô” (Rm 8,35),
nhưng “trong mọi thử thách, chúng ta được toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng
ta” (Rm 8,37), và được Bình An trong Đấng là “Đường, Sự Thật, và Sự Sống” (Ga
14,6) đã hứa ban Bình An của Thiên Chúa cho những ai “thành tâm thiện chí” muốn
thuộc về Ngài (x. Ga 14,27, Lc 2,14 ).
Jorathe
Nắng Tím
Xuân 2020