Trong các đoạn Tin Mừng, tôi thích nhất câu
chuyện Đức Kitô và người đàn bà bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình bị các ký
lục và nhóm biệt phái áp giải đến hỏi ý kiến của Đức Kitô (Ga 8,3-11).
Tôi không biết bằng cách nào họ đã chụp được
chị “nguyên con, ngon lành và trọn ổ” như vậy. Chị bị bể mánh thảm thương chưa
từng thấy. Cứ tưởng tượng cảnh chị bị bắt tại trận đang ăn nằm với người tình
mà tội cho chị. Tôi mường tượng những cặp mắt phẫn nộ, quyền lực của các ông
cảnh sát tôn giáo đang bóc trần thân thể vốn đã trần truồng, co rúm vì sợ hãi,
thẹn thùng của chị. Tôi nghe đâu đó những tiếng hét mạ lỵ, lên án, khinh khi.
Các ông đang nhân danh luật pháp, nhân danh Thiên Chúa Giavê để lột da, xẻ thịt
một người đàn bà yếu đuối, rất yếu vì tình, rất đuối vì bẽ bàng. Tôi cũng hình
dung những nụ cười cao ngạo, đắc chí của một số người trong họ đang lớn tiếng
khoe khoang công trạng trước khuôn mặt mếu máo đẫm lệ của chị. Và tôi thực sự
hãi hùng trước cảnh tượng những chức sắc trong đạo đang nhân danh Thiên Chúa để
bảo vệ luật Chúa bằng phân thây xẻ thịt một người đàn bà yếu đuối, đáng thương
hơn đáng trách.
Chị bị bắt quả tang nên không biện minh lấp
liếm được gì. Người ta thành công vì đã nắm được chị “nguyên con” đang làm tình, với đầy đủ nhân chứng, vật chứng. Và con
đường phải tới của chị là bản án bị ném đá. Nhưng tại sao họ lại đưa chị đến
gặp Đức Kitô, trong khi quyền đang ở trong tay họ? Đức Kitô có là gì đâu để có
thể can thiệp trong vụ này?
Đúng thế, họ có toàn quyền; nhưng khi đưa
người đàn bà đến gặp Đức Kitô, họ muốn đặt chính Ngài vào bẫy của họ; vì từ lâu
Ngài đã chỉ loan báo Tin Mừng cứu độ, thứ Tin Mừng đi ngược luật lệ của cha
ông, thứ Tin Mừng bênh vực những người có tội, phường đói rách, đám phung hủi,
cánh “chị em ta, gái đứng đường”, thứ Tin Mừng kỳ lạ kêu gọi bình đẳng nam nữ,
xây dựng bác ái, thứ tha. Đặt Đức Kitô vào bẫy, họ đã nắm chắc trăm phần thắng;
bởi theo họ, Ngài sẽ không thể bênh vực người đàn bà ngoại tình bị túm quả tang
này, nếu không phủ nhận luật Maisen. Họ tin tưởng phần thắng sẽ về họ với kết
quả kẻ dâm phụ bị ném đá và ông Giêsu, người tự nhận là Đấng Cứu Thế, sẽ bị ê
mặt vì không bênh vực đuợc giáo lý mới của ông. Câu hỏi hóc búa như chiếc bẫy
cực kỳ nguy hiểm đã được họ giăng sẳn: “Theo
luật Maisen thì mụ này phải bị ném đá chết, còn ông, ông nghĩ sao?”.
Trước ác ý và âm mưu của họ, Đức Kitô đã không
cãi cọ, đấu lý. Ngài không nói gì, cũng chẳng nhìn ai, lại càng không châm
chọc, khiêu khích. Ngài bình thản ngồi xuống, nguệch ngoạc mấy chữ trên cát,
chữ gì thì không ai biết, có khi cũng chẳng thành chữ mà chỉ là những nét ngoằn ngoèo, vô nghiã. Không nhìn
họ, Ngài cũng chẳng nhìn người đàn bà ngoại tình đang ôm mặt thẹn thùng, chua
xót. Để cho họ huyênh hoang, ngạo nghễ hồi lâu, Ngài mới ngước mắt nhìn họ và
nghiêm nghị đề nghị: “ Ai trong các
người vô tội, hãy ném đá chị ta đi ”. Nghe chưa hết câu, các ông đã giật mình
tìm lối thoát, chuồn êm vì có ông nào vô tội đâu, nhất là tội lợi dụng thân xác
đàn bà, tội ngoại tình, tội ngồi bia ôm, tội đi chơi điếm…
Kết quả hoàn toàn trái ngược âm mưu và kế
hoạch dự liệu. Đức Kitô đã cứu sống một người tội lỗi. Không chỉ cứu sống đời
chị, Ngài còn truyền sang tim chị một giòng máu mới tinh nguyên, nồng nàn:
giòng máu yêu thương từ trái tim Ngài.
Tôi yêu cung cách tế nhị, nhân bản và rất tình
của Đức Kitô.
Trong tình yêu, trước yếu đuối của người khác,
Đức Kitô đã dùng thinh lặng, thinh lặng của ngôn ngữ và ánh mắt. Thái độ yên
lặng không đưa mắt nhìn láo lien, soi mói, không nói gì trước người tình yếu
đuối tội lỗi là thái độ yêu thương sâu thẳm, tuyệt vời và cao thượng. Nói với
nhau là điều tốt, nhưng trong những trường hợp nhiêu khê, bẽ bàng, thì yên lặng
lại trở thành ngôn từ, tâm sự cần thiết và tha thiết nhất.
Không nói gì, nhưng Ngài đã nói quá nhiều. Nói
với các ông ký lục và biệt phái về thân phận yếu đuối, tội lỗi của các ông;
không phải để lên án hay dùng tội của các ông mà chạy tội cho người đàn bà bị
các ông tố cáo, nhưng để giúp các ông nhận ra sự thực của chính đời mình. Nhờ
nhận ra sự thực này, các ông sẽ khiêm tốn hơn và từ tâm hơn. Không nói nhiều
với các ông, Đức Kitô muốn tỏ cho các ông thấy Ngài rất trân trọng công tác bảo
vệ luật pháp của các ông và tôn trọng chính các ông nữa và Ngài cũng muốn các
ông cần nhìn xa hơn, đừng để con người bị chà đạp, nghiền nát, tiêu diệt bởi
chính luật lệ đã được đặt ra để bảo vệ con người. Luật lệ được làm cho con người,
đó là điều Đức Kitô muốn và không bao giờ con người được phép tự biến thành nạn
nhân của luật lệ. Con người phải là mục đích của luật lệ và khi cần, tất cả mọi
khoản ngoại lệ của luật đều phải
được sáng tạo và xử dụng để bảo vệ tối đa con người. Ở đây, Đức Kitô đã tự mình
tìm một luật trừ ở giờ chót để bảo vệ
người đàn bà ngoại téinh bị bắt qủa tang.
Không nói gì, nhưng Ngài đã nói tất cả với
người đàn bà ngoại tình. Chị không dám nhìn Chúa vì sợ, vì nghe Ngài là một đại
tiên tri, là Đấng Cứu Thế. Chị càng không dám lên tiếng nài nỉ, van lơn Ngài vì
không ai cho chị nói vì chị là tội nhân; không ai nghe chị vì chị không còn
nhân phẩm; không ai giải quyết cho chị vì luật lệ đã ghi chú đầy đủ biện pháp
và chi tiết xử lý. Nhưng chị đã suy đoán sai thái độ và tâm tình của Đức Kitô
và chị chỉ hiểu hết khi Ngài hỏi: “Những
người tố cáo con đâu cả rồi? Không ai ném đá con sao? Thầy cũng vậy” và
Ngài ân cần căn dặn: “Con đi bình an và
đừng phạm tội nữa ”.
Không
nói nhiều, Đức Kitô đã tỏ ra một tình yêu rất sâu xa đối với chị. Ngài biết,
chị ngại nói về tội mình, ngại khai lý lịch đời mình, ngại lặp lại một lần nữa
câu chuyện ngoại tình rất xấu hổ. Cảnh tượng nhốn nháo truy lùng, bắt bớ, hạch
hỏi của các ông cảnh sát tôn giáo vừa xảy ra đã quá kinh hoàng và làm chị còn
run rẩy. Sự yên lặng của Đức Kitô đã gỡ chị ra khỏi bói rối, nhấc chị ra khỏi
cơn bàng hoàng và ban cho chị sự bình an thật. Chị sững sờ chiêm ngắm người vừa
cứu chị, chị chẳng nghe hết những điều Ngài nói vì mải say mê Ngài. Đức Kitô hiểu nỗi đau của chị và muốn xoa dịu,
băng bó vết thương lòng ấy bằng yên lặng chia sẻ, yên lặng cảm thông, yên lặng
nâng đỡ, yên lặng đồng hành, yên lặng trao ban. Trong yên lặng, tình yêu được
chữa lành, chăm sóc. Yên lặng trong tình yêu cũng cần như giấc ngủ mỗi đêm. Nó
cho tình yêu chiều sâu và tính bén nhậy, tinh tế.
Yêu như Đức Kitô, ta phải tập yên lặng khi
tình yêu đòi hỏi. Khuynh hướng bình thường là biện bạch, trình bày, cắt nghĩa, nhưng
có những lúc và những hoàn cảnh ở đó ta càng nói, càng không hiểu nhau; càng lý
luận, ta càng sớm xa nhau; càng thao thao bất tuyệt, tình yêu càng xuống cấp;
càng hỏi han tìm tòi, càng cầy sâu vết thương trong nhau. Bởi nỗi khổ và giới
hạn của con người là không thể hiểu hết nhau, không thể khám phá trọn vẹn vũ
trụ của nhau, không thể sống thay nhau nên không thiếu những tai nạn trong tình yêu như hiểu lầm
nhau, hiểu sai ý nhau, hiểu chưa thấu hay hiểu hoàn toàn ngược, chưa kể đến
những hoàn cảnh bi đát ở đó ta hoàn toàn không hiểu gì về nhau. Sự yên lặng lúc
đó sẽ là điều kiện cần thiết để cứu sống tình yêu.
Hỡi Đức Kitô dấu yêu của những mảnh đời tội
lỗi! Nếu Chúa đã bất chấp luật lệ để cứu người đàn bà tội lỗi khỏi chết dưới
làn mưa đá; nếu Chúa đã can đảm đương đầu với cả thành trì luật pháp kiên cố để
tránh tai ương cho một phụ nữ nhỏ bé, vô danh, dâm đãng tội lụy; nếu Chúa đã
công khai đặt vấn đề trong sạch với những người quyền thế để bênh vực người đàn
bà vô tích sự trước mặt xã hội;
nếu Chúa đã nhắm mắt không nhìn vào bộ luật của cha ông vì yêu thương một con
người hư hỏng thì Lạy Chúa, con đây, con có tất cả các điều kiện trên: tội lỗi, vô tích sự, dâm đãng,
vô danh để đựợc Chúa cứu vớt. Xin cho con tin tưởng vào Tình yêu Chúa và trở
thành niềm tin tưởng cho những người con yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét