Hai
mươi bốn ngày trước khi mãn hạn 44 năm tù, vì bắn chết một người đàn ông,
William Garrison đã qua đời vì dịch Covid-19 ngày 13/04/2020 tại nhà tù Macomb
thuộc thị trấn Lenox, Michigan, Hoa Kỳ, sau gần một nửa thế kỷ ở tù, từ năm mười
sáu tuổi. Gia đình của William đã chuẩn bị chu đáo ngày đón ông mãn án tù để trở
về đời sống bình thường với người thân.
Thật
thương tâm khi đọc bản tin rất buồn về nỗi buồn thân phận của một người tù, mà “sáu
mươi năm cuộc đời” không biết có được mấy ngày vui, vì tuổi mười sáu mới chỉ là
tuổi thiếu niên thơ dại, bồng bột, “ăn
chưa no, lo chưa tới”, nhưng chẳng may đã
sa vào vòng tù tội; buồn vì chế độ giam giữ đã qúa khắc nghiệt đối với một tội
phạm vị thành niên, nhất là suốt bốn mươi bốn năm ở tù, tù nhân gần nửa thế kỷ W.
Garrison đã được công nhận là người kỷ luật, hiền hoà và năng nổ giúp đỡ các bạn tù, nhưng buồn nhất là người
tù đáng thương và dễ thương ấy đã chết vì dịch bệnh Covid-19 trong cô đơn ngút
ngàn, và nỗi đau chất ngất khi niềm vui, hy vọng, hạnh phúc vụt tắt cách “tàn
nhẫn” làm hụt hẫng, tê dại, sững sờ, chết đứng người thân, gia đình.
Covid
ơi, mi đến từ đâu mà sao mi tàn nhẫn với con người đến thế? Mi tự nhiên đi lạc
vào thế giới này hay được chế tạo bởi bàn tay ai, mà sao mi khủng khiếp đến như
vậy? Ta hỏi nhỏ mi nhé: mi bị ép buộc hay mi đồng loã, tình nguyện tiếp
tay với lũ ác nhân, ác qủy mà gieo qúa
nhiều đau thương, bất hạnh cho con người?
Mi
có biết đến hôm nay, mới chỉ vài tháng ngắn ngủi, mi đã lấy đi bao nhiêu mạng
người vô tội không, từ mạng trẻ em mới lớn, đến mạng của các bậc trưởng thượng đáng
kính, từ mạng của những bậc tu hành quên mình, xả thân vì nhân loại, đến mạng
những y tá, bác sĩ qủa cảm và hy sinh đã chấp nhận bị giết chết bởi nọc độc
nguy hiểm của mi, khi tận tụy săn sóc, cứu sống những nạn nhân của mi và của những
con người “lòng lang dạ thú” đã sinh ra mi, mà nhiều nhà khoa học như giáo sư
Luc Montagnier, người Pháp được giải thưởng Nobel y khoa năm 2008 đã chính thức
công bố: mi đích thị là một loại “virút nhân tạo”, tức được tạo nên do bàn tay
con người, chứ không là virút tự nhiên, tất nhiên những con người tạo ra mi phải
là những tên gian ác, ác hơn ác thú, vì nhẫn tâm sử dụng mi để “ăn thịt” cả đồng
loại, tiêu diệt hết loài người.
Xin
lỗi Bạn, tôi đã không giấu được cảm xúc nóng giận đối với những người đã làm khổ
cả thế giới, vì tham vọng bất chính hoặc cá nhân, hoặc đảng phái, hoặc quốc gia,
dân tộc, bởi bất cứ tham vọng bất chính nào đều không thể biện minh bằng mục đích,
để tự cho phép xử dụng những phương tiện phi nhân, tàn nhẫn đối với đồng loại.
Những khám phá, truy tìm sự thật về Covid-19 ngày càng được công khai, đem ra ánh
sáng, và thế giới đang chờ những sự thật không thể ngờ được, những sự thật kinh
tởm sẽ làm lợm giọng mọi người còn lương tri, tình người.
Càng
giận Covid-19 và bè lũ sinh ra nó, tôi càng thương những người nghèo sống nhờ đường
phố: những cụ già tàn tật, hốc hác, những em bé đen như cục than, gầy giơ xương,
áo quần xốc xếch, rách rưới, dơ bẩn dưới nắng trưa cháy da cháy thịt, tay chià
những tập vé số, miệng năn nỉ, van xin. Tôi thương họ vì không còn được bán vé
số vì cách ly Covid, họ sẽ sống làm sao, xoay sở thế nào để có miếng cơm, tiền
nhà, tiền thuốc cho cha mẹ già đau yếu, cho con thơ đói khổ, bởi “làm ngày nào,
xào ngày đó”, ngày nào không đi bán, là ngày đó không có ăn.
Càng
bực bội với con số tử vong, lây nhiễm chưa chịu dừng, tôi càng khó chịu với những
bàn tay vấy máu nhân loại là anh chị em tôi, mà người anh em, chị em rất đáng
thương trong cơn bão dịch này là những tù nhân trong các trại tù.
Người
tù thời Covid rất đáng thương, vì họ hoàn toàn bất lực để tự bảo vệ, bởi ở tù
thì lấy đâu phòng riêng, ở riêng, ăn riêng mà tránh dịch, lấy đâu khẩu trang được
thay đổi, giặt sạch hằng ngày, thuốc rửa tay để phòng chống lây nhiễm. Đó là chưa
nói đến tình trạng “nhân mãn” khi phòng giam ở nhiều nước không quá hai mươi bốn
mét vuông cho năm mươi người tù, và nhu cầu vệ sinh bình thường của người tù không
được đáp ứng, bảo đảm.
Người
tù thời Covid rất đáng thương, vì họ hoàn toàn bất an, khi hơn bao giờ hết, người
ta không quan tâm nhiều đến họ, vì bận lo cho sinh mạng của mình, và của gia đình
mình. Người tù trở thành “con số” đúng nghiã, khi mạng sống của họ lúc này, lúc
mà thần chết Covid thoải mái ra vào nhà tù, nơi có nhiều người tụ tập, nhiều chung đụng, cọ sát, nhiều cơ hội, điều
kiện lây nhiễm nhanh rộng.
Người
tù thời Covid rất đáng thương, vì họ hoàn toàn cô đơn, khi thân nhân không được
thăm nuôi, gặp mặt, vì chế độ cách ly. Hơn nữa, ai cũng cho rằng nhà tù là ổ
Covid, vì ở đó, chỉ còn lại những người “không giá trị vì có tội”, chỉ còn lại
những gánh nặng của xã hội, mà một cách vô thức, người ta đang dần lãng quên giữa
thời lo âu, bận rộn vì Covid.
Người
tù thời Covid rất đáng thương, vì họ không chỉ sợ Covid vô tình, tự nhiên đến
thăm và lấy đi mạng sống, mà còn sợ Covid một lần nữa là cái cớ ác nhân dùng, cái
bình phong tiểu nhân xử dụng, cái vũ khí kẻ gian ác cần đến để thủ tiêu, giết
chết người tù cô thân cô thế, không khả năng tự vệ.
Người
tù thời Covid rất đáng thương, không chỉ vì bất an, bất ổn do sinh hoạt nhà tù
thay đổi theo chiều đi xuống, chất lượng quan tâm giảm sút trầm trọng, mà còn
lo lắng, hoang mang, hoảng loạn trước một tương lai không lối thoát, trước ngày
mai tăm tối, mịt mờ vì bị đe doạ tứ phiá, do ảnh hưởng của đại dịch, mà họ chỉ được
nghe loáng thoáng, hiểu mù mờ, và hoàn toàn bất lực để tìm một giải pháp phòng
thân hữu hiệu.
Qủa
thực, bỏ một bên tội lỗi của phạm nhân phải ngồi tù, chúng ta chỉ nhìn thực trạng
hôm nay và lúc này để cảm thương những người tù rất đáng thương giữa thời dịch
bệnh Covid đang hoành hành dữ dội. Nếu hoàng gia, quan chức chính phủ, lãnh đạo
tôn giáo cao cấp, đại gia, trọc phú còn chết vì Covid, mặc dù những thành phần
quan trọng này có đầy đủ phương tiện và điều kiện phòng chống, cứu chữa, thì nhà
tù với hàng trăm, hàng ngàn tù nhân trong những điều kiện qăn ở, vệ sinh không đạt
chuẩn, với những phương tiện phòng chống Covid rất hạn chế, thô sơ và nhỏ giọt, nhất là mức độ quan tâm, săn sóc giảm
sút vì nhiều lý do chắc chắn sẽ không thể làm an tâm người tù, cũng như không hứa
hẹn một đảm bảo an toàn cho sức khỏe và sinh mạng của anh chị em đã “trượt chân,
lỡ bước” để lâm vào hoàn cảnh tù đầy nghiệt ngã.
Ước
gì trong lời cầu nguyện của chúng ta có thân phận rất đáng thương của người tù.
Xin Ơn Trên thương và ban cho anh chị em tù nhân niềm hy vọng trong cơn thử thách
nhiều lần cam go, trong đe dọa nhiều lần sợ hãi hơn chúng ta, những người tuy phải cách ly xã hội, nhưng còn may mắn và
hạnh phúc ở với gia đình, ở giữa người thân, có phương tiện phòng chống dịch bệnh.
Jorathe
Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét