Hạnh
phúc của con là có Mẹ, và hạnh phúc của Mẹ là có con… Nhưng hạnh phúc ấy còn lớn
gấp bội, khi con có Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, và Mẹ cùng lúc có hai con : một
con Thiên Chúa, một con nhân loại, để con nhân loại của Mẹ được chung với Mẹ và
Chúa Giêsu một mái ấm, một tình yêu, một thao thức, ước mơ, một hạnh phúc Thiên Đàng.
Hạnh
phúc có Mẹ là Mẹ Đức Giêsu, Con Thiên Chúa làm người là hạnh phúc vô cùng vĩ đại
mà con hay vô tình lãng quên. Bởi có Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, đứa con phàm nhân bé
nhỏ của Mẹ sẽ được ở với con Thiên Chúa chí tôn, chí thánh của Mẹ, và nhờ Mẹ, con được ơn phúc của Thiên
Chúa bao phủ, như Mẹ đã khiêm tốn nhận
mình là “phận nữ tỳ hèn mọn” được mọi đời khen là người diễm phúc (x. Lc
1,48) ; bởi có Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, đứa con thiếu thốn, nghèo đói của Mẹ đã
được Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người, Đấng đã được lòng dạ khiêm hạ của Mẹ cưu
mang ban của cải đầy dư (x. Lc 1,53) ; bởi có Mẹ là Mẹ Ngôi Lời Thiên
Chúa, đứa con nhút nhát, non dại của Mẹ đã được sức mạnh của Đức Giêsu, Ngôi
Hai Thiên Chúa mà Mẹ sinh ra làm người ở giữa nhân loại ban ơn phù trợ, khi
Ngài biểu dương sức mạnh (x. Lc 1,51) ; bởi có Mẹ là Mẹ Đức Giêsu, Ánh Sáng
muôn dân, nên đêm tối thế gian không còn dầy đặc, nhưng vỡ toang, khi “Ánh sáng
chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng” trong suốt
cuộc đời con (Ga 1,5) ; bởi có Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ, mà đứa
con nhẹ da, yếu đuối, dễ lầm lỗi của Mẹ đã nhận được hết ơn này đến ơn khác từ “nguồn
ân sủng và sự thật” là Đức Giêsu, con yêu dấu của Mẹ (x. Ga 1,14-16) ; bởi
có Mẹ là Mẹ Thiên Chúa và Mẹ con, mà đôi mắt mù loà của con được Thánh Thần mở
ra để nhìn thấy vinh quang của Đức Giêsu, con Mẹ, “vinh quang mà Chúa Cha ban
cho Người” (Ga 1,14) ; bởi có Mẹ là Mẹ Đấng Thiên Chúa sai đến, mà đứa con
bất toàn, bất hảo, bất xứng của Mẹ đã “tin vào danh Ngài” và “được Ngài ban cho
quyền trở nên con Thiên Chúa” (x. Ga 1,12).
Bên cạnh những đặc ân nhận được từ Đức Giêsu, “nguồn
ân sủng và sự thật của Thiên Chúa” nhờ Mẹ, qua Mẹ, vì Mẹ, con còn được có Mẹ, để
có Chúa trong cơn quẫn bách, và giờ lâm chung :
1.
Nhờ Mẹ, con có Chúa
trong gian truân, thử thách trên dòng đời:
Tin
Mừng Gioan kể lại phép lạ đầu tiên của Đức Giêsu ở tiệc cưới Cana, khi “sáu
chum đá dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Do Thái, mỗi chum chứa được
khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước” (Ga 2,6) đã được Đức Giêsu biến
thành rượu ngon.
Ngay
từ đầu trình thuật, thánh sử Gioan đã nhấn mạnh đến hai nhân vật quan trọng, đó
là Đức Giêsu và Đức Maria : “Trong tiệc cưới có thân mẫu của Đức
Giêsu. Đức Giêsu và các môn đệ cũng được mời tham dự” (Ga 2,1-2). Cả hai mẹ con
giữ vai trò quan trọng và nổi bật hơn cả đôi tân hôn, bởi thánh Gioan đã muốn
dùng tiệc cưới ở Cana hôm ấy để trình bầy Giao Ước tình yêu giữa Thiên Chúa và
nhân loại, và trong Giao Ước này, Đức Maria giữ một vai trò rất quan trọng. Chẳng
thế mà danh xưng “Mẹ” đã được dùng đến 4 lần trong trình thuật : các câu
1,3 với danh xưng “Mẹ Đức Giêsu”, và danh xưng “Mẹ” trong câu 5 và 12.
Vai
trò quan trọng của Đức Maria được nhận thấy trong tương quan giữa Mẹ với Thiên Chúa và giữa Mẹ với nhân loại. Với nhân
loại, Mẹ đã tinh tế thấy họ “hết rượu”, tức hoàn cảnh khó khăn, quẫn bách, nguy
hiểm của con người ; với Thiên Chúa, Mẹ đã kín đáo, tế nhị can thiệp khi
nói với Con Thiên Chúa : “Họ hết rượu rồi” (Ga 2,3) ; về phiá nhân loại,
Mẹ đã bảo các gia nhân : “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” (Ga 2,5),
về phiá Thiên Chúa, Mẹ thinh lặng, nhưng hiểu rõ hết bí mật cứu thế của Đức
Giêsu khi Ngài trả lời : “Giờ của con chưa đến” (Ga 2,4), tức thời điểm của
cuộc thương khó chưa đến nhưng đã cận kề, và biết chắc Đức Giêsu, con Mẹ sẽ làm
như lời Mẹ xin.
Vâng,
ở đâu có Mẹ, ở đó có Thiên Chúa, như tiệc cưới Cana có Mẹ, nên có Chúa hiện diện
cứu giúp, làm phép lạ cho nước hoá thành rượu ngon, để niềm vui ngày cưới của vợ
chồng mới và hai họ được trọn vẹn.
2. Nhờ
Mẹ, con có Chúa ở với con trong giờ lâm tử :
Nếu
phép lạ hoá nước lã thành rượu ngon ở tiệc cưới Cana là phép lạ đầu tiên của Đức
Giêsu đã làm để “bầy tỏ vinh quang của Người, và các môn đệ đã tin vào Người”
(Ga 2,11), thì phép lạ người gian phi cùng chịu đóng đinh với Đức Giêsu trên đồi
Canvê được Ngài xóa hết tội và hứa nước
Thiên Đàng “ngay hôm nay” đã là phép lạ cuối cùng Đức Giêsu làm khi còn sống để
muôn dân, muôn nước hết mọi thời, ở mọi nơi, chứ không chỉ riêng các môn đệ,
tin Ngài là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ duy nhất đích thực của nhân loại, và
vinh danh Ngài như viên đại đội trưởng đã kêu lên “Qủa thực, người này là Con
Thiên Chúa!” (Mc 15,39), khi thấy bóng tối bao phủ mặt đất… Mặt trời ngưng chiếu
sáng. “Bức màn trướng trong Đền Thờ bị xé ngay chính giữa” (x. Lc 23,44-45).
Người
gian phi có phúc ấy chính là con, đứa con nhân loại tội lỗi của Mẹ, đứa con nhờ
có “Mẹ đứng đó” dưới chân Thánh Giá của con Thiên Chúa đang hoàn thành công
trình Cứu Chuộc loài người mà được tha thứ, xóa hết tội,và được hứa cho vào Nước
Trời ngay hôm nay (x. Lc 23,43).
Qủa
thực, nếu không có Mẹ đứng đó, không có Mẹ chia sẻ, thông phần đau khổ với Đức
Giêsu, con Mẹ thì chắc gì người gian phi là con đã đủ can đảm mà thưa với Đức
Giêsu : lậy Đức Giêsu giầu lòng thương xót, xin nhớ đến con trong Nước
Ngài.
Cùng
với toàn thể con cái Mẹ khắp năm châu, bốn bể, con ngợi khen Mẹ nhân lành, Mẹ
Thiên Chúa và Mẹ nhân loại. Nhờ Mẹ là Mẹ Thiên Chúa mà chúng con, con cháu Evà ở
chốn khách đầy “được sống, được vui, được cậy” ; nhờ Mẹ là Mẹ Đức Giêsu, Đấng
Cứu Độ, mà chúng con “đang ở nơi khóc lóc”, “được thấy Đức Giêsu, con lòng Mẹ đầy
phúc lạ” ; nhờ Mẹ hiện diện và đồng hành với tình mẫu tử dạt dào những lúc
nguy nan, thử thách, chúng con mới nhận được hồng ân từ nguồn ơn sủng là Đức
Giêsu, con Mẹ ; nhờ Mẹ đứng đó, ở giờ con lâm tử, máu châu báu của Đức
Giêsu, con Mẹ mới rửa sạch linh hồn nhơ nhớp, dơ bẩn của chúng con và cho chúng
con được nên “trắng hơn tuyết”, hầu xứng đáng chiêm ngưỡng Thiên Nhan.
Xin
cho chúng con đừng bao giờ quên : ở đâu có mẹ, ở đó có Thiên Chúa ; ở
đâu có mẹ, ở đó có Chúa Giêsu, con Mẹ là nguồn ân sủng và sự thật của Thiên
Chúa Ba Ngôi chí thánh, để đời chúng con mãi là bài ca dâng Mẹ: “Lậy Mẹ
Maria, Mẹ Thiên Chúa, Mẹ đồng trinh… Mẹ chính là Nữ Vương, là Trạng Sư, là Mẹ
con”.
Jorathe
Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét