Lễ
Vu Lan vừa trôi qua, nhưng trong tim tôi, tâm tư thương nhớ và dư âm ngày lễ Báo
Hiếu vẫn còn sâu đậm như cây nhang còn nghi ngút cháy trước mộ phần cha mẹ, bỗng nhiên bạn tôi gửi từ Việt Nam clip “con
gái đánh mẹ”, trong đó, cô Hoa, tên người con gái
của nạn nhân xối xả chửi bới, nguyền rủa
và liên hồi đánh đập, xô đẩy, lột quần áo mẹ, “Bà
Chín lưng gù”, tám mươi tám tuổi sống ở ấp 4, xã
Long Hoà, tỉnh Long An, với dòng tin nhắn : “kinh
di, sợ hãi lắm, mình không dám coi!”.
Qủa
thực, không chỉ kinh dị và sợ hãi như bạn tôi viết, mà còn “tàn
nhẫn, tệ bạc, qúa tệ, rất tệ, mất nhân tính”
theo lời anh Đặng Minh Tâm, người hàng xóm tốt bụng đã đích thân tắm rửa, tẩm liệm
người qúa cố bất hạnh, mẹ của người con gái duy nhất tên Hoa, và một người con
nuôi tên Tèo đã đơn độc chết trong tư thế “cong
queo, khô cằn,
áo
quần rách rưới” theo như anh Tâm mô tả. Anh Tâm cũng
là người đã cho quan tài, hũ để cốt, và lo liệu toàn bộ hậu sự cho Bà Chín với
sự giúp đỡ của chị ba Minh, chủ một tiệm vàng ngoài phố đã qủang đại đóng góp mười
bốn triệu năm trăm ngàn đồng theo lời kể của anh Tâm.
Tâm
trạng của tôi sau khi xem clip là tâm trạng nổi loạn, nổi loạn trước những lời
chửi rủa không chút nhân văn của một con người thực sự cạn kiệt tình người, nổi
loạn với một người con gái đã có gia đình đánh mẹ già đau bệnh như tra tấn kẻ
thù ; nổi loạn vì những cú chổi dơ bẩn trong tay người con đã quét trên mặt
mẹ và đập mạnh trên mình mẹ ; nổi loạn với rác rưới và đất cát từ tay con
trút đổ khắp thân thể mẹ ; nổi loạn trước những cái tát thẳng tay của đứa
con hung dữ luôn miệng gào thét gọi mẹ ruột mình bằng mày ; nổi loạn vì thái
độ căm thù nguyền rủa mẹ mình của người con gái da vàng Việt Nam, quê hương miền
tây sông nước hiền hoà mà bấy lâu tôi yêu mến, thần tượng. Và tâm trạng nổi loạn
ấy đã có lúc lên đến cực điểm, và tôi đã nóng mặt gọi chị là người mất hết nhân
tính, không khác nhận xét của anh Tâm về chị trong clip được đăng tải trên mạng
xã hội mấy ngày nay.
Hôm
nay, bình tĩnh lại, tôi hối tiếc đã nghĩ chị “không
còn nhân tính”, nhưng thực sự hành vi không chỉ bất
hiếu, mà còn bất nhân, bất nghiã của chị đối với mẹ mình ít nhiều cũng biện
minh cho ý nghĩ không tốt đẹp của tôi về chị, và cho tôi lý do để bớt ray rứt.
Bên
cạnh tâm trạng nổi loạn là tâm trạng xót xa cho người mẹ già đau yếu bị con gái
đánh đập dã man. Mấy đêm nay, tôi không ngủ được vì hình ảnh Bà Chín co rúm vì
sợ hãi, hai bàn tay gầy guộc run rẩy cố giơ cao che kín mặt để tránh những cú táng
nặng cân của đứa con gái vạm vỡ, hung bạo. Bà không nói một câu, chẳng đáp lại
một lời, mặc cho con gái lồng lộn, điên cuồng như mãnh thú vờn mồi trước khi cắn
xé, nuốt trửng.
Xót
xa cho bà Chín, tôi cũng xót xa cho rất nhiều bà mẹ bất hạnh như bà, những bà mẹ
già đã không khổ vì hàng xóm, người lạ, nhưng khổ vì chính những đứa con đã
mang nặng đẻ đau, một đời nuôi dưỡng ; những bà mẹ nghèo đã không cực vì
nghèo, nhưng nhục vì con mình đã không nên người tử tế ; những bà mẹ xấu số
đã không vất vả vì số phận, nhưng tơi tả vì những đứa con hung dữ bạo hành. Càng
xót xa, tôi càng thấm thía nỗi buồn ngày Vu Lan trong trái tim không bao giờ ngưng
đập của những bà mẹ một đời khổ vì con mình bất hiếu.
Tôi
cũng mang tâm trạng lo lắng trước làn sóng bạo lực gia đình ngày càng dâng
cao : vợ chồng đổ xăng thiêu sống nhau vì mâu thuẫn, bất đồng ; anh
em đâm chém nhau vì tranh chấp quyền lợi, đất đai ; cháu chắt đầu độc ông
bà, chú bác để chiếm đọat tài sản, cũng như chị Hoa ngang nhiên chửi rủa, đánh đập
mẹ già ở tuổi gần chín mươi, lại nghèo nàn, đau yếu, gần đất xa trời. Nỗi lo của
tôi chắc không hoàn toàn vô lý khi cha mẹ không còn là tấm gương thảo hiếu cho
con cái, như trường hợp con gái của chị Hoa đã ghi lại hình mẹ đánh đập bà ngoại
và gửi cho một vài người thân trong gia đình sau khi bà ngoại qua đời vào đầu
tháng 9/2020, vì cô cháu từ lâu đã phải chứng kiến và bất mãn trước những hành
vi thô bạo của mẹ mình đối với bà ngoại. Thật khó hy vọng những thế hệ trẻ sẽ còn
giữ được truyền thống đạo đức của gia đình
Việt Nam, mà từ bao đời vốn nề nếp : con cái thảo hiếu, anh em trên thuận dưới
hoà.
Cũng
may, tâm trạng sau cùng cũng là tâm trạng an ủi, giúp tôi nguôi ngoai cơn bấn loạn,
đó là lòng ngưỡng mộ, cảm phục những con người có tấm lòng nhân ái, có tình làng
xóm thân thương, có trái tim biết thương cảm trước khổ đau của người khác như
anh Tâm, chị ba Minh và nhiều người tử tế khác trong một xã hội đang chịu ảnh hưởng nặng nề của lối sống thực dụng,
chủ nghiã cá nhân bất chấp ân sâu nghiã nặng, trên dưới hiếu đễ, tương thân tương
trợ.
Đang
khi viết những dòng chia sẻ này, bạn tôi vẫn chưa dám xem clip “con
gái đánh mẹ già”, vì qúa sợ và không chịu được cơn
xúc động quá kinh khủng. Tôi gan lì hơn bạn tôi, nhưng không vì thế mà tôi đã
không xót dạ đau lòng muốn khóc, dù vẫn biết mùa Vu Lan nào trái tim người con
cũng mang nỗi buồn, nỗi nhớ Cha Mẹ đã khuất bóng, nhưng muà Vu Lan năm nay buồn
hơn các muà Vu Lan trước, vì trái tim những đứa con Việt Nam hiếu thảo đã phải mang thêm một nỗi buồn về đứa
con Việt Nam bất nhân, bất hiếu đã chửi
rủa, đánh đập mẹ ruột mình.
Hiệp
thông với những trái tim đang đồng cảm nỗi buồn mùa Vu Lan năm nay, xin được thắp
lên nén hương lòng cầu nguyện cho Bà Chín, người mẹ đơn thân làm mướn nuôi con đến
ngày con khôn lớn, lập thân, cũng là người mẹ đau khổ bị chính con mình xỉ nhục,
hành hạ đến chết, nhưng trên tất cả và mãi mãi, Bà Chín vẫn là người mẹ trọn tình
yêu con, một tình thương con, hết tình lo cho hạnh phúc của con.
Ở
nơi Bình An ngàn thu ấy, tôi tin rằng Bà không còn nhớ những cái tát nẩy lửa,
những cú táng thẳng mặt làm Bà lăn kềnh đau đớn, và những nguyền rủa inh ỏi, độc ác của chị Hoa, con gái bà ; Bà cũng
chẳng chấp nhất tội bất hiếu tầy đình của cô con gái ruột duy nhất mà Bà đã dồn
hết tình thương ; và chắc chắn bà đã quên hết những tháng năm đau khổ, nhục
nhằn, vất vả với thân goá phụ một mình tần tảo nuôi con, với bất hạnh bị con hành
hạ, với tuổi già vô phúc không được cháu ngọai cảm thông, che chở. Phải rồi, Bà
Chín đã quên hết vì tình mẹ của Bà bao la, lòng bao dung của Bà vô tận, khả năng
hy sinh cho hạnh phúc của con cháu và mọi người của Bà không gì có thể so sánh.
Xin
cho linh hồn Bà an nghỉ và mỉm cười với những ai đang nhớ thương Bà.
Jorathe
Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét