Không
ai sống mà không hy vọng, dù hy vọng vào ai, hay hy vọng vào sự gì, như người bệnh
hy vọng vào bác sĩ, vào thuốc men, tù nhân tử hình hy vọng được chủ tịch nước giảm
án, khoan hồng, người ở vào đường cùng, chân tường bế tắc hy vọng “sau cơn mưa
trời lại sáng”, “hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai”.
Bởi
cuộc sống bất an do đủ nguyên nhân : covid-19 đe dọa sức khỏe toàn thể nhân
loại và đang dẫn đến nguy cơ suy sụp toàn bộ kinh tế thế giới ; chủ nghiã
dân tộc quốc gia qúa khích ngày càng dâng cao trong nhiều quốc gia đưa đến
phong trào kỳ thị chủng tộc là ngòi nổ rất nguy hiểm cho hoà bình ; làn sóng
hồi giáo cuồng tín, bạo lực đang làm mọi người ngao ngán, sợ hãi, sau những vụ
khủng bố đẫm máu ngay trong các nhà thờ công giáo ; bởi đời sống ngày càng
khó khăn do đất đai không nở, mà con người không ngừng được sinh ra, do việc ít
người nhiều, tài nguyên thiên nhiên bị những nhóm quyền lực khai thác bất chính,
và của công không được phân phối công bằng, hợp lý cho mọi người ; bởi hiện
tại của đa số rất bấp bênh trước tương lai khó có thể định hướng, định hình ;
bởi lòng tốt ngày càng bị lợi dụng và người tốt không ngừng bị người xấu đe dọa,
khống chế, hãm hại, nên không còn nhiều người dám sống tốt, dám bầy tỏ quan điểm
tốt, dám làm việc tốt trong xã hội ; bởi sức mạnh của gian dối, tham lam,
thế lực đen tối ngày càng lan rộng và bao trùm ; bởi kinh nghiệm xương máu
“chết vì thành thật, khổ vì tin tưởng, tan gia bại sản vì thương xót” trong một
xã hội mà niềm tin, nhân nghiã không còn giá trị, nhân ái, huynh đệ rẻ mạt, và
chỉ còn tiền là luôn có giá, được giá đã làm người ta sợ và co mình, rút lui vào
vỏ ốc an toàn.
Đó là xã hội, còn Giáo Hội thì sao?
Giáo
Hội thánh thiện vì sự thánh thiện của Thiên Chúa, nhưng Giáo Hội có những con
người tội lỗi, những con người bất toàn, đầy thiếu sót, khuyết điểm. Những con
người tội lỗi, trong đó có người viết đã làm Giáo Hội ít nhiều mất đi dung nhan
tươi đẹp, dễ thương, như hôn thê của Đức Giêsu, và làm cho Giáo Hội không còn đáng tin, đáng yêu, đáng kính đối với
nhiều người.
Vì
thế, hy vọng của mỗi người từng ngày của cuộc sống bị đe dọa, chao đảo, thử thách.
Trước
sóng gió của thất vọng, có người buông bơi chèo, bỏ tay lái ; trước phong
ba bão tố của tuyệt vọng, có người để gió cuốn đi không dấu vết, để lũ nhận chìm
“không sủi bọt”.
Tin
Mừng cho chúng ta thấy rất nhiều tình huống đe dọa niềm hy vọng, rất nhiều hoàn
cảnh hầu như bế tắc, tuyệt vọng của những người đi theo Đức Giêsu. Họ là người
như chúng ta, và chúng ta cũng đang sống những thử thách tưởng chừng đã không
thể vượt qua của họ.
Họ
là những người tưởng đã chết đuối cả đám, khi thuyền đã xa bờ và “một trận cuồng
phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước” (Mc 4, 37)…
Họ
là những người tưởng đã “tan đàn xẻ nghé”, khi người ta “đánh chủ chăn, và đoàn
chiên tan tác” (Mc 14,27).
Họ
là những người không còn dám tin vào Lời Hứa “ngày thứ ba, Thầy sẽ sống lại”, nên
cố ý làm ngơ như quên, khi người thì phản bội, kẻ thì chối bỏ, số đông còn lại
thì cao bay xa chạy để bảo toàn tính mạng (x. Lc 22,47-62).
Họ
là những người thất vọng vì Thầy bị giết chết, cơ đồ đổ vỡ tan tành, hiện tại bị
đe dọa, tương lai đen tối đang lầm lũi, bơ phờ, thờ thẫn từng bước nặng nề trên
đường về quê lánh nạn (x. Lc 24,13-35).
Và
chúng ta nhận ra hoàn cảnh “sóng gió, nguy hiểm, bế tắc” của họ cũng là tình huống
“giông bão, thử thách, đe dọa, cùng cực” của chúng ta hôm nay.
Nhưng
nếu chúng ta và những con người được kể trong Tin Mừng đã ở vào hoàn cảnh niềm
hy vọng bị tấn công, bị vây hãm đều là những người đi theo Đức Giêsu, là môn đệ
của Đức Giêsu, thì không lý do gì, chúng ta sẽ không được Đức Giêsu lên tiếng ngăm
đe gió và truyền cho biển : “Im đi! Câm đi” ( Mc 4,39) ; nếu chúng ta
cùng đi trên một hành trình của Đức Giêsu như họ đã đi, thì không lẽ nào Đức Giêsu
bỏ rơi chúng ta, mà không rảo bước tiến gần và cùng đi với chúng ta, như đã cùng
đi với họ trên đường từ Giêrusalem về Emmau để an ủi, nâng đỡ, khi cắt nghĩa,
giải thích cho họ thế nào là Niềm Hy Vọng ; nếu chúng ta cùng chia sẻ với
nhau những thử thách, yếu đuối, bất hạnh trong cuộc đời, như hai môn đệ trên đường
Emmau tuy thẫn thờ, buồn chán nhưng không ngớt chia sẻ tâm sự, thì không có lý
nào Đức Giêsu sẽ không nhận lời mời ở lại
với chúng ta, “vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn”, như Ngài đã “ở lại và đồng
bàn với họ” (Lc 24,29) ; nếu chúng ta không khác họ trong lúc khủng hoảng,
lo sợ đã “không bỏ nhau”, như các tông đồ sau khi Đức Giêsu chết đã “đóng kín cửa”
ở với nhau, “vì sợ người Do Thái”, thì không lẽ nào Đức Giêsu phục sinh không ở
giữa chúng ta, như đã đến, đứng giữa các ông và nói : “Bình an cho anh em!”
(Ga 20,19) ; nếu chúng ta như họ đã
chân thành và trung thực chia sẻ mọi sự với nhau trong lúc sa cơ, thất bại, thì
chắc chắn Đức Giêsu sẽ có mặt giữa chúng ta để củng cố đức tin và ban cho chúng
ta niềm hy vọng vào Ngài, như đã cho thánh Tôma được đặt ngón tay vào vết thương,
nhìn xem bàn tay còn rịn máu, và đưa tay đặt vào cạnh sườn (x. Ga 20,27).
Thực
vậy, nếu không ai có thể sống mà không có niềm hy vọng vào ai, hay vào sự gì,
thì người Kitô hữu càng không thể sống nếu không hy vọng vào Đức Giêsu, Đấng Cứu
Độ. Nhưng khác nhiều người chưa tin, chúng ta đặt hy vọng vào Thiên Chúa là Tình
Yêu Nhập Thể để “ở với chúng ta”, và chia sẻ thân phận người với chúng ta; chúng
ta đặt hy vọng vào Thiên Chúa là Tình Yêu Cứu Độ, Đấng đã chết và sống lại để
cho chúng ta được sống đời đời trong hạnh phúc của con cái Thiên Chúa.
Và
niềm hy vọng ấy không bao giờ cạn kiệt, vì nhờ bí tích Rửa Tội chúng ta được trở
nên người mang Hy Vọng của Đức Giêsu đến
cho mọi người ; nhờ được tháp nhập vào Thân Thể mầu nhiệm là Hội Thánh, chúng
ta được sai đi làm chứng nhân của Đức Giêsu, nguồn Hy Vọng cứu rỗi của mọi người ;
và nhờ được ở trong hàng ngũ Dân của Lời Hứa, chúng ta là con cái của Hy Vọng sẽ
được thấy Thiên Chúa, được ở với Ngài, và được Nước Trời làm gia nghiệp.
Xin
Chúa cho chúng ta sống Mùa Vọng với tâm tình hy vọng của người lữ hành trên đường
hy vọng như các thánh tông đồ và tất cả những ai đã sống và đặt hy vọng vào Đức
Giêsu, Thiên Chúa Cứu Độ.
Jorathe
Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét