Pages - Menu

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

CÁI CHẾT ĐẸP

Tưởng nhớ Nghệ Sĩ Chí Tài



Làm người thì ai cũng phải chết, bởi đó là sự thật nghiệt ngã của định mệnh, mà không ai tránh khỏi, dù tiền rừng bạc bể, quyền lực thống trị địa cầu, và ảnh hưởng bao trùm thế giới.

Khác với mọi loài thụ tạo, con người là thụ tạo duy nhất biết mình sẽ chết, nên ai cũng sợ, và cái làm sợ hơn cả chính là không biết mình sẽ phải chết thế nào, chết ra sao.

Tôi sẽ chết bệnh hay chết vì tai nạn? Chết bất đắc kỳ tử hay chết dần chết mòn? Chết ở nhà, bệnh viện hay ngoài đường phố, rừng rú, ruộng đồng? Chết ấm áp bên người thân hay một mình lạnh lẽo? Chết thanh thản hay quằn quại, co quắp? Chết toàn thây hay tan tành thân xác? Chết nhẹ nhàng hay vất vả, khó khăn? Chết bình an hay tang thương, tức tưởi?

Những vấn nạn không bao giờ có giải đáp trên đến một lúc sẽ đặt tôi trước một vấn nạn mới, không cùng phạm trù, đó là : Tôi sẽ có một cái cái chết đẹp hay xấu, một cái chết như hạt lúa bị chôn xuống đất, thối rữa đi để sinh ra nhiều bông hạt, hay cái chết hoàn toàn bị hủy hoại, tiêu tan, không để lại dấu vết của một đời có mặt và dấu hiệu của một sự sống mới?

Sở dĩ câu hỏi mới bật ra trong tâm trí, vì khi đã đi hết con dường luận lý của nỗi sợ chết, tôi khám phá ra mình hoàn toàn bất lực, vì không thể biết trước cách thế mình sẽ phải chết, trừ một khả thể trong tầm tay của hiện tại đang sống, đó là được phép chuẩn bị cho mình một cái chết đẹp ở tương lai.

Chuẩn bị một cái chết đẹp như cái chết của mẹ Têrêsa Calcutta, là Bạn của những người nghèo không còn có thể nghèo hơn sống một cái chết được triển hạn bên những đống rác thành phố, trong khu ổ chuột, và là Chị của những người sắp chết bị lây lất bỏ rơi bên vệ đường Ấn Độ ; hoặc như cha Maximilien Kolbe, chứng nhân của chân lý : Không có tình yêu nào cao cả hơn là tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga 15,13), khi tình nguyện chết thay cho Franciszek Gajowniczek, người bạn tù còn vợ dại, con thơ trong trại tập trung Đức Quốc Xã ở Auschwitz  ngày 14.08.1941 ; và gần chúng ta nhất là nghệ sĩ tài hoa Chí Tài mà cái chết của anh đang làm thổn thức hàng triệu con tim trong những ngày này.

Mười ba giờ ngày 09.12.2020, người ta phát hiện anh nằm bất động ở cầu thang lầu 7 chung cư, nơi anh ở, và ngay lập tức, tin anh đột qụy đã làm se dạ thắt lòng nhiều người Việt khắp năm châu : Chí Tài đã bỏ dở cuộc chơi, ra đi không một lời trăn trối…

Sáng nay thân xác anh đã về lại Mỹ trong đau đớn, nghẹn ngào của người vợ yêu dấu, và thương tiếc, xót xa của gia đình, bạn hữu nghệ sĩ, và vô số người ái mộ, trong đó, có tôi, người mang ơn, mắc nợ anh, vì anh đã cho tôi những tiếng cười  vui tươi, sảng khoái, nhờ tấm lòng nghệ sĩ vì người khác, và tài năng đem lại niềm vui cho mọi người của anh.

    Tuy anh chết cô đơn, dù người thương anh, qúy anh, say mê, thần tượng anh  thì vô vàn, vô số ; tuy anh chết co quắp, lạnh lẽo ngoài cầu thang, dù ở đâu anh cũng có nhà cao cửa rộng ; tuy anh chết vì không được cấp cứu kịp thời, dù tiền bạc anh không thiếu để được chăm sóc ở bệnh viện hiện đại, và bởi các bác sĩ nổi tiếng, nhiều kinh nghiệm. Tắt một lời, nếu nhìn cách anh chết thì qủa thực anh đã  không thiếu gì khi sống, nhưng giờ chết, anh thiếu mọi sự.

Nhưng dù thiếu nhiều thứ, nhiều sự, nhiều người ở giờ ra đi, nhưng anh sở hữu một kho tàng qúy giá, một vinh dự tuyệt vời và vĩ đại, kho báu mà tất cả những cái anh thiếu cộng lại cũng không thể đánh đổi, vinh dự mà cho dù người quyền thế nhất thiên hạ, giầu có nhất trần gian cũng không thể chiếm hữu. Kho báu ấy là cái chết đẹp, vinh dự ấy là tấm lòng của người nghệ sĩ suốt đời phục vụ tha nhân.

Anh có cái chết đẹp, vì anh đã có cuộc sống đẹp, anh đã chết đẹp, vì anh đã sống đẹp, bởi lẽ tự nhiên, và thường tình là nếu muốn chết đẹp, phải biết sống đẹp.

Cái chết của anh đẹp, không phải vì anh Hoài Linh, chị Việt Hương đã tổ chức đám tang chu đáo, trang nghiêm, hoành tráng, cũng không phải vì anh giầu, anh hát hay, đàn giỏi, diễn hài tinh tế, duyên dáng, nhưng cái chết của anh đẹp, tuyệt đẹp, vì anh được chết trong trái tim của rất nhiều người, được tiếp tục sống trong tình yêu đang thổn thức thương nhớ của nhiều người, và tên anh được không biết bao nhiêu bờ môi đang ngậm ngùi, run rẩy réo gọi, vì bồi hồi luyến tiếc.

Cái chết của anh đẹp, vì con người anh đã được chôn trong tim người khác, mà được chôn trong tim ai, chính là được tiếp tục sống trong cuộc đời với họ, nhờ được ở trong sự sống là trái tim mang tình yêu không bao giờ chết, chẳng bao giờ bị hủy hoạu, tan biến.

Cái chết của anh đẹp, vì anh không chết, nhưng sống mãi trong tình yêu, vì tình yêu làm cho sống và sống mãi, bởi tình yêu thì bất tử, bất diệt, có sức cải tử hoàn sinh.

Vì thế, cái chết đẹp hoàn toàn khác những cái chết không đẹp khi không chỉ thân xác, mà cả cuộc đời đã sống sẽ đơn giản và mau chóng được chôn trong lòng đất, hoặc đốt thành tro để không còn được tiếp tục sống trong tiếc nhớ, ngưỡng mộ, biết ơn của tình yêu trong trái tim phục sinh của người khác.    

Qủa thực, để có được cái chết đẹp hôm nay, anh Chí Tài ơi, anh đã tận tụy, miệt mài xây dựng một đời sống rất đẹp, khi quên mình sống cho bạn hữu ; khi dẹp bỏ cái tôi kiêu căng, tham vọng, háo danh, háo thắng, đấu đá, kèn cựa ; khi ghìm mình, ép mình chịu đựng những thái qúa ,bất cập của đàn em, đàn anh, bạn bè, người cộng tác ; khi dằn lòng, đè nén bản thân để giữ gìn hoà khí, bảo vệ tình thân, tình nghiã.

Đọc và nghe những chia sẻ của bạn hữu và những người quen biết anh, tôi nhận ra ở anh con người dám sống quên mình, xóa mình vì người khác.

Có quên mình sống vì người khác, khi tận tình giúp đỡ những người em mới vào nghề còn ngỡ ngàng, lo lắng, anh mới có được cái chết đẹp từ những tình cảm thương nhớ của các em trong nghề ; có bỏ mình sống cho người khác, khi kín đáo chia sẻ vật chất và nâng đỡ tinh thần những nghệ sĩ đàn anh già nua, bệnh tật, không còn làm ra tiền để nuôi thân, anh mới có được cái chết đẹp từ ân tình sâu sa của các vị tiền bối, đàn  anh đàn chị ; có hết tình hết mình vì tha nhân, anh mới có được cái chết đẹp, khi khắp nơi từ  miền trung bão lụt, nơi anh vừa lặn lội thăm viếng, làm từ thiện, đến những thành phố xa xôi Cali, Paris, Munich và nhiều nơi trên thế giới, ở đó những người đã được anh cho cười thoải mái, cười sảng khoái, cười nặc nẽo, sặc sụa, đã đời đang tỏ lòng biết ơn, tiếc nuối bằng cầu nguyện cho linh hồn anh được trường sinh bất tử trong tình yêu của Thiên Chúa và của mọi người.

Cám ơn anh Chí Tài !

Với tôi, anh là người đẹp, con người rất đẹp, vì anh đã sống đẹp với mọi người, và chết đẹp trong trái tim mọi người, bởi có sống đẹp, anh mới được chết đẹp như những gì rất đẹp đang diễn ra mấy hôm nay quanh đám tang anh, và tôi nghĩ, chị Kỳ Duyên đã có nhận xét chính xác về anh, khi chị chia sẻ : Anh Chí Tài là người nghệ sĩ duy nhất không có anti-fan, vì Anh dễ thương, hiền hoà, lành tính. Anh đa tài : đàn hay, hát giỏi, tấu hài, diễn xuất, sáng tác… cái gì anh cũng làm được và làm rất tốt. Nhưng cái em sẽ nhớ nhất về anh là dù trên sân khấu hay ngoài đời, bao giờ anh cũng sẵn sàng nâng đỡ người bên cạnh… (trích Tuổi Trẻ 9.12.2020).

Cùng với mọi người đang chôn anh trong trái tim, mai táng anh trong tình thân, tình bạn, tôi tạm biệt anh, linh hồn Giuse Nguyễn Chí Tài và hẹn gặp lại anh trên Thiên Đàng, ở đó, anh sẽ còn hát hay, đàn giỏi, tấu hài, diễn xuất tuyệt vời hơn nữa, vì khán giả sẽ là Ba Ngôi Thiên Chúa, cùng triều thần thiên quốc, thần thánh trên trời, và vô số người thân, bạn hữu, fan mến mộ, yêu qúy anh.    

Jorathe Nắng Tím

 

    

     

      

 


“ĐỐI VỚI THIÊN CHÚA, KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ LÀM ĐƯỢC”

 

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật IV Mùa Vọng, Năm B

 


Trình thuật về buổi gặp gỡ giữa sứ thần Gabrien và trinh nữ Maria ở Nadarét mà thánh sử Luca đã chi tiết kể lại xem ra đã không đặt trọng tâm vào người nhận sứ điệp “Truyền Tin” là Đức Maria, nhưng đặt trọng tâm vào “Ngôi Lời Thiên Chúa” sắp được thụ thai bởi quyền  phép Chúa Thánh Thần, và được sinh ra từ cung lòng Đức Trinh Nữ (x. Lc 1,26-38).

Thực vậy, ngay từ lời chào khởi đầu cuộc diện kiến, sứ thần đã giới thiệu Đức Chúa, và khẳng định : “Bà đầy ơn sủng, Đức Chúa ở cùng bà” (Lc 1,28). Tiếp liền sau đó, sứ thần cho Trinh Nữ biết Tên của Con Trẻ mà Trinh Nữ sẽ mang thai và hạ sinh, và Đấng có tên Giêsu ấy chính là Con của Thiên Chúa Tối Cao, Đấng “được Thiên Chúa xức dầu tấn phong và sai đến”, mà toàn dân hằng mong đợi, như Kinh Thánh đã nói về Ngài : “Ta sẽ cho dòng dõi ngươi đứng lên kế vị ngươi, một người do chính ngươi sinh ra, và Ta sẽ làm cho vương quyền của người con ấy được bền vững… Đối với người ấy, Ta sẽ là Cha, và đối với Ta, người ấy sẽ là con” (2 S 7,12.14), “Phần ngươi, hỡi Bêlem Épratha, ngươi bé nhỏ nhất trong các thị tộc Giuđa, nhưng từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh Ítraen. Nguồn gốc của Người có từ thời trước, từ thuở xa xưa” (Mk 5,1), và chính xác, rõ ràng hơn là “Đức Chúa sẽ ban cho các ngươi một dấu chỉ : Này đây một trinh nữ sẽ mang thai, sinh hạ con trai, và đặt tên là Emmanuen” (Is 7,14).

Nhưng điểm quan trọng hơn mà thánh Luca muốn nhấn mạnh, đó là : qua Đức Giêsu, mầu nhiệm về Thiên Chúa vốn được giữ kín tự ngàn xưa, nay “được thông báo cho muôn dân biết, để họ tin và vâng phục Thiên Chúa” ( Rm 16,26) hầu được cứu rỗi, bởi Đức Giêsu là Con Một Thiên Chúa và là Ngôi Lời của Thiên Chúa “đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1,14 ), và chỉ người Con Một này, “Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha” mới tỏ được cho chúng ta biết mầu nhiệm về Thiên Chúa, bởi ngoài Ngôi Lời, chưa bao giờ có ai thấy Thiên Chúa (x. Ga 1,18).

Đến lúc này thì sứ thần gặp phải vấn nạn của Trinh Nữ : “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng” (Lc 1,34).

Vấn nạn rất thông minh và nhân bản, vấn nạn rất chân thành và đơn sơ, vấn nạn rất lương thiện và công bằng, vì việc thụ thai mà không “ăn ở” với đàn ông là việc ngoài sức tưởng tượng, việc của thượng giới, việc của trời thần, chứ loài người làm sao thực hiện được. Cũng vì là việc không thể có, và vượt trí khôn nhân loại, mà những người chống lại Giáo Hội mãi mãi dùng sự kiện “Trinh Nữ thụ thai và sinh hạ con trai” làm tiền đề để bôi bác, chể diễu, phỉ báng Kitô giáo, và chụp cho người Kitô hữu cái mũ “mê tín nhảm nhí, phản khoa học, mê muội trước một đức tin huyền hoặc, phi lý, phản tự nhiên”.    

Qủa thực, nếu Thiên Chúa không can thiệp thì việc ấy không thể thực hiện ; nếu Chúa Thánh Thần không tác động, thì bào thai không thể thành hình trong cung lòng của Trinh Nữ ; nếu quyền năng Đấng Tối Cao không rợp bóng trên con người, thì không bao giờ có chuyện trinh nữ mà thụ thai và sinh con, vì đi ngược luật tự nhiên của chính Đấng Tối Cao thiết lập trên thụ tạo của Ngài.

Nhưng chính vì luật tự nhiên, quy trình tự nhiên, đòi hỏi tự nhiên, điều kiện tự nhiên trong việc cưu mang và sinh sản con người nằm trong tay Thiên Chúa, do chính Thiên Chúa tạo dựng, nên đối với Thiên Chúa, việc thay đổi luật tự nhiên cũng không khác việc lập nên luật tự nhiên ấy. Nói cách khác, Ngài có toàn quyền làm điều Ngài muốn, toàn năng để thực hiện những việc mà loài người không thể tưởng tượng, chưa hề quan niệm, nhất là Ngài toàn thiện để mọi sự được trở nên tốt đẹp đối với những ai yêu mến Ngài.

Ở đây, dù là việc thụ thai khi chưa hề chung sống với chồng là việc bất khả thể  đã gây bối rối cho Đức Maria, nhưng vì là người đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa toàn năng và yêu mến Thánh Ý Ngài, nên Đức Maria đã không nghi nan, lo sợ nữa, khi được sứ thần Gabrien trấn an : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà”, và để lời mình có giá trị thuyết phục, sứ thần đã cho Đức Maria biết : “Kìa bà Êlisabét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng”, và sứ thần kết luận : “Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được” (Lc 1,35-37).  

“Không có gì là không thể làm được”, khi Thiên Chúa đến với con người, “đến trong con người”, trở thành “người con” của con người, được sinh ra từ cung lòng của một con người.

“Không có gì là không thể làm được”, khi cho cung lòng con người được cưu mang Thiên Chúa, cho thân xác con người được trở thành nhà Thiên Chúa ở, Đền Thờ Thiên Chúa ngự, cho Máu Thịt Thiên Chúa trở nên của ăn, của uống nuôi sống con người.

“Không có gì là không thể làm được”, khi Thiên Chúa không “tàng hình” để cứu chuộc, không “vô hình” để cứu chữa, nhưng làm người hữu hình như mọi người, để chịu đau đớn trên thân xác, chịu đau khổ trong tâm hồn, bị đóng đinh chết và chôn trong mồ như mọi người, để mọi người được làm con Thiên Chúa, chia sẻ thiên tính của Ngài khi được “đồng hình đồng dạng” với Ngài.

“Không có gì là không thể làm được”, khi sống lại vinh quang từ cõi chết, và cho mọi người được “nhìn thấy Đấng Cứu Độ của mình” (x. Ga 20 ; Mt 5,8).

Vâng, vì tin chắc rằng : “đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được”, Trinh Nữ Maria đã đón nhận ơn gọi và sứ vụ “làm Mẹ Ngôi Hai Thiên Chúa” là mầu nhiệm vượt xa khả năng hiểu biết của loài người ; vì tin “đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được”, Đức Maria, người Kitô hữu tiên khởi đã sẵn sàng trở thành khí cụ trong tay Thiên Chúa để Lời Hứa của Thiên Chúa với Ítraen, dân Ngài trong Cựu Ước được hoàn thành mỹ mãn trong Tân Ước, với Giáo Hội của Đức Giêsu, một Giáo Hội mở ra cho hết mọi người của mọi thời và mọi nơi.

Cùng với Đức Maria, chúng ta ngợi khen Chúa, vì những việc kỳ diệu, mà loài người cho là “không thể làm được” Ngài đã thực hiện, vì xót thương ; tạ ơn Chúa vì biết bao “điềm thiêng, dấu lạ”, mà loài người “không thể tin là có được” đã được Chúa ban phát trong cuộc đời mỗi người, và với Đức Maria, người tín hữu gương mẫu, Kitô hữu tuyệt vời đã tín thác trả lời  sứ thần : “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1,38), chúng ta hãy giúp nhau tín thác dấn thân phụng sự Chúa trong mọi người, bằng “loan truyền Chúa chịu chết, và tuyên xưng Chúa sống lại cho tới khi Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ, Chúa chúng ta lại đến”.

Jorathe Nắng Tím