Pages - Menu

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

TÂM TÌNH ĐÓN CHÚA GIÁNG SINH

 



    Không phải tất cả những ai đến nhà đều là khách, bởi có những khách  không mời cũng đến, những khách đuổi không đi,  bị chủ nhà nguyền rủa, khinh bỉ  cũng vẫn lì lợm lân la, và  không phải người con nào cũng được cha mẹ mong đợi và vui mừng đón tiếp khi vào đời làm người, bởi không thiếu những cha mẹ  đã  run rẩy hoảng hốt, hoặc nổi khùng, nổi điên khi nghe tin con « thành hình » trong bào thai, và ngao ngán, chán nản khi con chào đời.

   Giáng Sinh về, chiêm ngắm Hài Nhi Giêsu trong chuồng chiên cừu ở Bêlem, chúng ta thấy Ngài vừa là khách được  niềm nở đón tiếp, là người nhà được ân cần mời ở lại,  nhưng đồng thời vừa là gai nhọn, đối thủ, kẻ thù  làm xốn xang, bực bội  và bị  săn lùng, tiêu diệt như một tội phạm  nguy hiểm đối với nhiều người.

    Thánh Gioan Tông Đồ đã khẳng định sự thật Ngôi Lời  bị  từ chối, không được người nhà mình đón nhận khi nói về « mầu nhiệm làm người » của Đức Giêsu : « Người đã đến nhà mình,  nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận » (Ga 1,11), «Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người » (Ga 1, 10).  

    Qủa thực, Đức Giêsu đã đến trong nhà mình, giữa anh em mình, vì yêu thương và để cứu chuộc họ, nhưng « Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người » ấy (Ga 1, 9) đã không được đón nhận, vì người nhà đã  chọn ở lại trong bóng tối, khi từ chối « sự sống là ánh sáng cho nhân loại » (Ga 1,3).

   Có rất nhiều người đã từ chối ánh sáng của Ngôi Lời quanh biến cố Giáng Sinh. Bắt đầu là những chủ nhà trọ ở Bêlem, khi không  ông bà chủ nào đã  chạnh lòng thương cảm, không qúan trọ nào đã dành một chỗ cho  người đàn bà có thai « đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa » (Lc 2,6), không tấm lòng nào đã  trắc ẩn và qủang đại thu xếp  cho  vợ chồng nghèo đến từ  Nazareth xa xôi  một  góc nhỏ để sinh con.

   Tất nhiên, Bêlem những ngày kiểm tra dân số ấy  rất đông đúc, náo nhiệt, nên các chủ nhà trọ  tranh thủ cho thuê phòng, vì chẳng mấy khi  nhu cầu mướn phòng lại lớn như vậy. Cũng vì đông khách thuê phòng, mà chủ nhà trọ tha hồ tuyển chọn những khách ngon lành, béo bở. Và đó chính là lý do tất cả  đã từ chối cha mẹ của Đức Giêsu, vì không ai muốn ôm vào  những phiền lụy, rắc rối khi đón tiếp trong nhà mình người mẹ sắp sinh con.

  Những người chủ nhà trọ đại diện cho những người mải mê làm giầu, chọn vật chất làm lẽ sống, lấy tiền bạc làm cứu cánh cuộc đời. Tâm hồn họ chất đầy của cải, không còn kẽ hở cho tình người, nên trái tim đã quên hẳn nhịp đập của tình yêu, lòng thương xót đối với những người khốn cùng đang cần được họ thương xót,  cứu giúp.  

    Bên cạnh những chủ nhà trò mê làm giầu   là vua Hêrôđê, và những thượng tế, kinh sư ở Giêrusalem. Những người này không chỉ từ chối, mà còn dùng quyền lực truy lùng, sát hại, ngay khi biết thông tin về nơi Hài Nhi Giêsu sinh ra (x. Mt 2, 1-18), như Tin Mừng Mattthêu kể lại : « Bấy giờ vua Hêrôđê thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận, nên sai người đi giết tất cả các con trẻ ở Bêlem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm tinh. Thế là ứng nghiệm lời ngôn sứ Giêrêmia : Ở Rama, vẳng nghe tiếng khóc thương rền rĩ: tiếng bà Rakhen khóc thương con mình và không chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa (Mt 2,16-18).

  Họ là những người đói khát quyền lực, danh vọng, nên bảo vệ bằng mọi giá  uy danh và quyền hành đang nắm trong tay, đồng thời ráo riết  thu tóm thế lực, ảnh hưởng  từ những người chung quanh nhiều và rộng lớn bao nhiêu có thể,  để không ai còn khả thể đe dọa  lật đổ, chiếm đoạt  ngai toà của họ.

   Qủa thực, Hài Nhi Giêsu đã không được  toàn thể người nhà mình niềm nở  đón tiếp,  cũng không được tất cả anh em mình mời vào nhà, vì đường vào trái tim họ đã  bị vật chất đóng chốt và chật kín những  nhà đất, vàng bạc, kho báu,  kế họach đầu tư làm giầu, cũng như cửa lòng họ đã bị danh vọng, quyền lực khóa chặt nhiều vòng

   Cả hai nhóm người trên, vì thấy mình không thiếu gì, không cần ai khi vật chất dư thừa, quyền hành bao phủ, danh vọng chói chan, nên biến cố Ngôi Lời làm người không gây bất cứ chấn động nào nơi họ, không ảnh hưởng gì đến họ,  bởi họ  cảm thấy không cần gì ở Hài Nhi Giêsu vừa sinh ra. Trái lại, biến cố xuống thể làm người của Hài Nhi Giêsu có thể  trở thành gai nhọn làm nhức mắt họ, như ánh sáng làm choáng  những người lâu năm sống  trong bóng tối. Biến cố Giáng Sinh ấy còn làm họ khó chịu, bực bội, vì là tiếng nói trái chiều có sức ngăn cản, cảnh cáo, nhắc bảo.

   Ngược lại với những người không vui, và từ chối  Ngôi Lời nhập thể, khi ngần ngại,  dè dặt,  hoảng sợ, giận dữ, và phản ứng bằng bạo lực trước biến cố sinh vào đời của Ngôi Lời Thiên Chúa, là  những người chăn chiên nghèo khó, dốt nát, bé nhỏ, hồn nhiên, đơn sơ. Những con người  cùng đinh, « vô danh tiểu tốt » này đã tìm đến thờ lậy Hài Nhi Giêsu khi sứ thần báo tin vui cho họ, và họ đã phấn khởi đón tiếp Ngôi Lời vào nhà tâm hồn họ, giữ Ngài ở lại trong nhà cuộc đời họ, bởi họ nhận ra Ngài là Đấng yêu thương và  cứu độ họ ; nhận ra ở với Ngài,  họ  sẽ được thoả lòng mong uớc ; nhận ra đi theo Ngài, họ tìm được lẽ sống ; nhận ra phụng sự Ngài, họ không bị ruồng rẫy, đàn áp, bóc lột, nhưng được yêu thương, chăm sóc, nhất là  nhận ra Ngài là Đấng Thiên Chúa sai đến, là Bình An của Thiên Chúa, là Gia Nghiệp đời đời, là « Đường, Sự Thật và Sự Sống », khi họ tin vào Lời Hứa mà Thiên Chúa mặc khải cho họ là  những người bé mọn (x. Mt 11,25-26).

    Đó là Lời Hứa Nước Trời cho những tâm hồn nghèo khó, hiền lành, bị bách hại vì sống công chính và làm chứng vương quốc của Thiên Chúa; Lời Hứa được Thiên Chúa ủi an, thương xót, cho diện kiến và phần thưởng lớn lao trên trời cho những tấm lòng sầu khổ, trong sạch, hay chạnh lòng xót thương anh em và tận tụy xây dựng một thế giới công lý, hoà bình (x. Mt 5, 2-12).

     Cùng đi trên đường tìm gặp để thờ lậy Hài Nhi với các mục đồng nghèo khó, còn những nhà chiêm tinh thông thái luôn thao thức, khắc khoải  và thành tâm thiện chí trước Chân Lý. Vì thế, khi ngôi sao lạ xuất hiện, các vị đã bất chấp mọi  nguy hiểm, mau mắn lên đường đi tìm Hài Nhi, « Vua dân Do Thái vừa mới sinh ra » (Mt 1,1-2), bởi các vị là những người trung chính, và chân thực đã tin vào ánh sao sự thật và lời các ngôn sứ đã viết về sự ra đời của « vị lãnh tụ chăn dắt Ítraen » (x. Mt 1,2.6).

    Vâng, chúng ta cũng không khác hai nhóm người trên trước mầu nhiệm Giáng Sinh, bởi chúng ta có thể hững hờ, dửng dưng, lanh lùng với Hài Nhi Giêsu trong máng cỏ Bêlem đêm nay, nếu chúng ta không thấy cần  Ngài, không nhận ra mình thiếu thốn, yếu đuối, tội lụy luôn cần được Ngôi Lời thương xót, tha thứ, cứu chữa, hướng dẫn chở che ; bởi chúng ta có tự do từ chối sự hiện diện của Ngài trong đời sống, nếu thấy  mình làm được tất cả, bảo đảm được tất cả, mà không cần đến ai, kể cả Thiên Chúa, khi tự hào đã  đủ đạo đức, thánh thiện, đủ tài năng, sức mạnh, đủ tiền bac, của cải, đủ uy danh, quyền lực, đủ an toàn, bền vững,  đủ sung sướng đời này, đủ hạnh phúc đời sau.

    Vì thế, lễ Giáng Sinh chỉ thực sự có ý nghiã và là Niềm Vui trọn vẹn, Tin Mừng lớn lao cho chúng ta, nếu chúng ta nhận ra mình đang rất cần Chúa, rất cần lòng thương xót, bao dung, nhân hậu của Ngài, rất cần được Đấng Cứu Độ xóa hết tội lỗi  nặng nề, ghê tởm, gớm ghiếc, tha cho  tội chết và cứu khỏi án phạt đời đời. Chỉ với ý thức và tâm tình của người có tội cần được Chúa thương xót và mọi người thương cảm, như người đàn bà ngoại tình bị bắt qủa tang đang run rẩy sợ hãi trước đám đông phẫn nộ tay cầm đá sẵn sàng ném, hay như người gian phi bị đóng đinh ở giờ hấp hối, và như cả hai không còn biết trông cậy vào ai ngoài Đức Giêsu  ở phút lâm nguy, giờ lâm tử, chúng ta mới vui mừng  đón rước Chúa Hài Đồng đến  cư ngụ giữa chúng ta và  trong  cuộc đời mỗi người, bởi chỉ khi cần Chúa, chúng ta mới khát khao trông đợi và vui mừng đón tiếp Ngài giáng sinh làm người.

     Và như thế, chúng ta sẽ tràn đầy ơn Bình An của Chúa, để vui vẻ  chúc  nhau một lễ Giáng Sinh « biết mình luôn cần Chúa, và mãi mãi được Chúa xót thương ». 

Jorathe Nắng Tím

CHUNG QUANH MÃI LÀ HY VỌNG

 

      Bạn cũng như tôi đã có lúc không còn muốn ước mơ, hay hy vọng, khi chung quanh đầy những con người ích kỷ, xảo trá, tham lam, phản phúc, bất nhân bất nghiã, bất tín bất trung ; cũng chẳng  muốn dấn thân hy sinh, khi ở đâu cũng nhan nhản những bất công, đến đâu cũng lầy lội những bất chính, và cái cảm giác «nôn mửa » trước cuộc đời và người đời ngày càng quen thuộc, không còn xa xôi, lạ lẫm. Cũng  vì đời không vui, do con người không mang lại cho nhau niềm vui, mà nhiều người đã tự nguyện kết thúc đời mình, tự chọn cho mình chuyến tầu định mệnh, để không còn phải sống với những con người « lang sói », giữa cuộc sống « hoả ngục ».

   Ý tưởng trên không vu vơ, huyền hoặc, hay giả định, lý thuyết, nhưng là sự thực rất thực đang đẩy nhiều người, nhất là người trẻ rơi xuống hố sâu tuyệt vọng trước một cuộc sống không lẽ sống, không lý tưởng, không ý nghiã, do phải sống trong những môi trường đặc sệt những phi lý, với những con người « phi nhân tính, phi nhân bản, phi nhân đạo ».

     Hiện tượng phi nhân tính khi người  thân trong gia đình đe dọa,  cưỡng bức, hãm hại nhau  vì một chút danh lợi ; hiện tượng phi nhân bản khi xã hội không còn ý thức về nhân ái, nhân vị, nhân phẩm, và người tử tế bị coi như  những kẻ ngu dốt, đần độn, bất lực, trong khi phường gian ác, đám lưu manh, bọn côn đồ lại được nể nang, trọng dụng và  nắm  trọn quyền quyết định số phận của nhiều người ; hiện tượng phi nhân đạo, khi luân lý  lật nhào, đạo đức bị bứng gốc, và ý thức tội phúc, thiện ác, thưởng phạt mất hẳn chỗ đứng  không chỉ trong tâm thức, mà ngay trong sinh hoạt thường ngày.

  Thực vậy, nếu suốt đời phải  vô phúc sống với toàn  những con người phi nhân tính, những nhóm người phi nhân bản, những băng đảng phi nhân đạo, thì  « chết suớng hơn »  sẽ là chọn lựa không mấy khó lý giải.

     Nhưng rất may, cuộc đời vẫn còn những con người tử tế, chung quanh  ta vẫn còn những con người tuyệt vời, bên cạnh ta vẫn còn những   thánh nhân đang cùng chia sẻ  thân phận người, và từ thân người mỏng dòn, yếu đuối, từ phận người bèo bọt, phù du, giá trị tuyệt vời là người và ơn gọi cao cả làm người đã được nẩy mầm, trổ sinh hoa trái xum xuê đem lại hạnh phúc cho mọi người và cuộc đời.

    Bạn hãy cùng tôi chiêm ngắm  những « hạt nhân ái » đã gan lì nẩy mầm  giữa thời chinh chiến, buổi ly loạn trong cuộc đời của hằng triệu người vợ đang phơi phới hạnh phúc bên chồng bỗng phải trở thành goá phụ, những goá phụ đã thay chồng chăm sóc cha mẹ hai bên, nuôi dậy con cái nên người. Những góa phụ này là  ai, nếu không phải là thành trì  của niềm tin và tình yêu mà  con người dành cho nhau ?

   Hãy cùng tôi  chăm chú nhìn những « hạt nhân đạo » đã đội đất nẩy mầm những ngày giông tố, bão lụt trong tâm hồn những em bé  đã nhịn ăn sáng, lấy tiền tiết kiệm để chia sẻ  với các bạn cùng trang lứa đang thiếu ăn thiếu mặc trong vùng thiên tai, hay trong tiếng hát ngọt ngào tình người  của các nghệ sĩ trên đường đến với đồng bào trong cơn quẫn bách, khốn khổ vì lụt lội. Những  con người này là ai, nếu không phải là những  chứng nhân sống động của niềm hy vọng vào tương lai tươi sáng của một thế giới  yêu thương, huynh đệ ?  

  Và hãy cùng tôi chiêm ngưỡng  « những hạt nhân phẩm, nhân vị, nhân đức » đang xé tuyết mọc lên giữa những thách đố của thời đại thực dụng, ích kỷ, hưởng thụ trong trái tim đơn sơ, thật thà, qủa cảm, chính trực của người tài xế taxi  nghèo, đông con đã không để lòng tham  chiếm ngự, thống lãnh, nhưng  tìm cho kỳ được, và trao tận tay người khách đã bỏ quên trên xe túi xách với nhiều tỷ đồng, và giấy tờ quan trọng.  Những con người nghèo nhưng liêm khiết này là ai, nếu không phải là niềm tự hào của thế giới tình người, bởi nhờ bàn tay họ, công bằng, bác ái, hạnh phúc, bình an được bảo vệ, xây dựng ?

    Thực vậy, chung quanh ta có vô số những  người đạo đức, tử tế, hiền nhân quân tử. Họ là những người  không hy sinh người khác vì mình, nhưng hy sinh mình vì người khác ; không bán đứng người khác vì danh lợi  cá nhân, nhưng  liều thân quên mình vì hạnh phúc của đồng loại ; không bon chen, đấu đá, tranh giành cách bất công, bất chính để chiếm công, thủ lợi, nhưng nhân hậu, bao dung vì lợi ích chung của mọi người. Bên cạnh ta còn hàng hàng lớp lớp những con người thánh thiện đã chọn lý tưởng « sống vì người khác », chọn lẽ sống « bác ái, vị tha », chọn con đường hiến thân phục vụ. Những người này nếu không được gọi  là « thánh nhân », là người thánh thiện, thì danh xưng, danh hiệu, danh dự nào sẽ được dành cho họ ?

    Vâng, chúng ta không có lý do để bi quan, thất vọng, nản chí, sờn lòng bỏ cuộc trước hiện tượng nhố nhăng, tiêu cực, cũng không đủ căn cớ biện minh cho chọn lựa « bỏ đời, trốn người »,  vì quanh ta người tốt còn rất nhiều, người đạo đức vẫn có mặt sinh hoạt, và người tử tế nhan nhản khắp nơi. Chỉ khổ một nỗi là người tử tế thì khiêm tốn ẩn mình, người tốt thì tế nhị, kín đáo, người đạo đức thì đằm thắm, đơn sơ, nên tất cả họ đều lặng lẽ sống đời tử tế, yên lặng làm việc đạo đức, bình lặng chu toàn bổn phận nhân ái, nhân nghiã, nhân đạo của  người có nhân cách,  mà không  ồn ào tự phô trương,  không inh ỏi  khoe khoang thành tích, không hợm hĩnh  ca tụng, đánh bóng « cái tôi » kiêu căng bố bịch,  nên ta tưởng quanh ta chỉ còn rặt phường bá đạo, chen chúc bọn bất nhân, bất nghiã.

   Vì thế, vấn đề còn lại ở mỗi người là tính bén nhậy của đôi mắt tâm hồn để khám phá,  nhận ra qua dáng vẻ hồn nhiên, đơn sơ,  dung dị và thái độ  lặng lẽ, khiêm nhu, bé nhỏ, kể cả yếu đuối,  những con người vĩ đại đang  đổi mới thế giới, những thánh nhân đáng kính đang thắp sáng niềm tin cho đồng loại, những con người tử tế, nhân hậu đang đem lại cho người cùng sống niềm vui an bình.

    Nhận ra điều này, chúng ta sẽ không bao giờ đánh mất niềm hy vọng ở con người, vì bao lâu thế giới còn  con người, bấy lâu hạt hy vọng còn  nẩy mầm ; cũng như bao lâu con người còn đi với nhau, bấy lâu cuộc đời còn tươi đẹp, dễ thương, bởi niềm tin và tình yêu là  ngọn nến  Hy Vọng không bao giờ tắt  nơi những con người biết sống và  dám chết cho nhau.    

Jorathe Nắng Tím

ĐỨNG YÊN

 

    Tâm tình sau  buổi lễ thăm viếng xác nghệ sĩ Chí Tài tại nhà thờ Thánh Linh, California ngày 18.12.2020



     « Đứng Yên » đây không là khẩu lệnh với ý nghiã : phải đứng yên một chỗ, không được cọ quậy, di động, nhưng là dáng dấp và thái độ ấn tượng và xúc động mà tôi chụp lại được bằng ống kính của trái tim ở chị Phương Loan, người vợ  của nghệ sĩ quá cố Chí Tài đã Đứng Thẳng và Yên Lặng bên quan tài chồng suốt buổi thăm viếng của gia đình, bạn hữu, và  đồng hương ngày 18.12.2020 tại nhà thờ Thánh Linh, Fountain Valley, California.

    Qủa thực, theo dõi  buổi lễ viếng thăm, chia sẻ tâm tình và vĩnh biệt  anh Chí Tài của gia đình, bạn hữu nghệ sĩ, đồng hương hôm nay, tôi không khỏi xúc động trước dáng đứng và thái độ rất  ấn tượng của chị Phương Loan, hiền thê của anh Chí Tài.

    Tôi xúc động vì dáng đứng thẳng của chị sát bên quan tài chồng, dáng đứng của qủa cảm, can trường ; dáng đứng của con tim đau qúa đã không còn có thể  bò lê bò càng, hay co dúm, quằn quại trên sàn nhà; dáng đứng của tận cùng xót xa, của biền biệt thương nhớ, của một lần cuối  nhìn nhau, để rồi không bao giờ được gặp lại  trong cuộc đời.

    Chị đã đứng thẳng, dù khổ đau chất ngất đang tìm cách bẽ gẫy, đánh gục chị ; chị đã đứng thẳng, dù  chung quanh tất cả  đang tàn nhẫn sụp đổ,  và tang thương vỡ vụn. Nước mắt cứ dàn dụa, tiếng nấc cứ nghẹn ngào, trào dâng, nhưng dáng đứng của người vợ qủa cảm, hy sinh đã  không thay đổi, và chị vẫn đứng thẳng, vẫn đứng vững  giữa mịt mờ thương đau, ngay tâm bão của thử thách tưởng chừng  vượt sức người có hạn ngay bên cạnh quan tài phu quân vô vàn yêu dấu.

   Không chỉ đứng thẳng, chị còn yên lặng, cái yên lặng của tâm hồn quay quắt niềm đau nỗi nhớ, bởi khi không còn có thể đau hơn, khổ hơn, người ta chỉ còn có thể yên lặng, và nhờ yên lặng, người ta mới có thể  vượt qua để tiếp tục sống.  

    Chị đã yên lặng hầu như suốt những ngày ngắn ngủi bên xác chồng, từ khi anh một mình  trở về với chị và gia đình từ Việt Nam, đặc biệt hôm nay, giữa rất đông thân nhân, bạn hữu, đồng hương đến viếng xác chồng, chị  đã yên lặng không chỉ trên môi miệng,    toàn thân xác, cũng như  linh hồn chị như chìm sâu trong  đại dương của yên lặng mầu nhiệm. 

    Bên quan tài, một mình đứng thẳng, mắt ngấn lệ âu yếm nhìn chồng yên nghỉ, chị không còn cảm thụ  âm thanh, ngoài « thanh âm »  yên lặng của tình yêu mầu nhiệm, mà chỉ trái tim mới nghe và hiểu được.  Chị đã  để trái tim yên lặng và nuốt từng ngụm tình yêu trong vắt và ngọt lịm ; chị đã yên lặng với trái tim để không bỏ rơi, bỏ sót,  bỏ lỡ một giọt tình nào, dù  giọt tình ấy có đắng đót thế nào đi nữa… bởi  với chị lúc này, chỉ còn yên lặng của tình yêu mới có « phép thiêng »  và « sức mầu »  để hồi sinh, vực dậy.  

   Nhưng đến lúc nắp quan tài được đóng lại, thì tôi không nhìn chị nữa, mà chiêm ngắm chị, khi chị đứng thẳng, yên lặng ngay đầu quan tài,  nước mắt dàn dụa, hai tay ôm chặt cây Thánh Giá.

   Tôi không nhìn chị nữa, nhưng chiêm ngắm chị, vì dáng dứng của chị bây giờ đích thị là dáng đứng của Đức Maria dưới chân Thánh Giá năm xưa trên đồi Canvê, chỉ khác là Đức Mẹ  đứng thẳng qủa cảm bên xác con trai, còn chị đứng thẳng can trường bên xác chồng. Chị giống Đức Mẹ khi đứng thẳng bên Thánh Giá, đứng thẳng giữa khổ đau, thử thách, vì chị học với Đức Mẹ tin vào Thiên Chúa, tin vào  mầu nhiệm Cứu Chuộc, tin vào Lời Hứa Phục Sinh của Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ. 

    Chị còn được Đức Mẹ nâng đỡ đặc biệt, nên mới đứng thẳng bên Thánh Giá được như Mẹ, mới đứng thẳng giữa giông bão dữ dội  được như Mẹ , và chị là người con yêu của Đức Mẹ, bằng chứng là Đức Mẹ đích thân đồng hành với anh Chí Tài, người chồng yêu dấu của chị  đi gặp Đức Giêsu, Con của Mẹ, khi ban cho anh cỗ tràng hạt như dấu chỉ của tình Đức Mẹ thương anh, và như ơn phù trợ của Đức Mẹ dành cho chị.

    Tôi cũng không quan sát chị nữa, khi quan tài vừa đóng chặt, nhưng chiêm ngưỡng chị, vì toàn thể « con người yên lặng » của chị làm tôi  sửng sốt nhận ra thái độ yên lặng sâu lắng, mầu nhiệm của Đức Maria suốt con đường  Thánh Giá đầy máu, mồ hôi  và nước mắt của Đức Giêsu, từ khi  bị bắt, bị đánh đòn,  bị đóng đinh cho đến khi được chôn trong mộ phần.

    Yên lặng với Đức Mẹ, chị đã học với Đức Mẹ  hai tiếng « Xin Vâng » trước Thánh Ý Thiên Chúa, và phó thác tuyệt đối vào chương trình của Ngài, dù phải trả một giá rất đắt, phải mất mát, thiệt thòi rất nhiều, phải bỏ mình, xóa mình đến không còn gì.

    Vâng, trong giây phút kinh hoàng của ly biệt khi nắp quan tài đóng kín thân xác anh Chí Tài, dáng đứng thẳng và thái độ yên lặng của chị Phương Loan  đã không chỉ cho riêng tôi, mà cho rất nhiều người tham dự lễ thăm viếng anh Chí Tài sáng nay nhận ra hình ảnh Đức Maria, Mẹ Đức Giêsu chịu đóng đinh đã « đứng thẳng và yên lặng » dưới chân Thánh Giá treo xác con trai yêu dấu của mình.  

   Cám ơn chị thật nhiều, chị Phương Loan qúy mến, vì chị đã cho tôi biết thế nào là Tin trong thử thách, và Yêu trong đau khổ qua dáng đứng thẳng và thái độ yên lặng của chị. Cùng với chị, tôi cầu nguyện cho linh hồn Giuse, người chồng tuyệt vời của chị, và xin chị cầu nguyện cho tôi được đứng thẳng trong Đức Tin và yên lặng trong Tình Yêu, như chị đã học với Đức Maria, «Người mẹ sầu bi dưới chân Thánh Giá của chúng ta ».  

Jorathe Nắng Tím