Con người yếu đuối vì tự do của con
người bị tội lỗi bủa vây là sự thật không thể chối cãi, cũng là cảm nghiệm rất
rõ nét trong mỗi người, nhưng Thiên Chúa lại yêu con người yếu đuối.
Tình yêu Thiên Chúa dành cho con người
là một mầu nhiệm không ngừng gấy sốc, bởi làm sao có thể hiểu được một Thiên Chúa
lại đắm đuối yêu con người, là thụ tạo của mình đến độ chết cho con người ?
Có Đấng Chủ Tạo nào lại qùy dưới chân thụ tạo của mình vì yêu thương thụ tạo đó ?
Có Thiên Chúa nào tự nguyện bỏ ngai toà vinh quang, bỏ quyền làm Thiên Chúa để
trở nên như con người, vì yêu con người? Các thánh đều ngây ngất khi suy
niệm mầu nhiệm yêu thương vô cùng, tuyệt đối và điên cuồng, táo bạo này của Thiên
Chúa.
Cho đến tận thế, con người cũng sẽ không
hiểu được sự vĩ đại, bao la của tình yêu này, nhưng đó là sự thật đã được chính
Đức Giêsu, Con Thiên Chúa làm người nói với nhân loại : "Thiên Chúa
yêu chúng ta đến nỗi cho chúng ta được gọi là con Thiên Chúa" (1 Ga 3,1)
và "Tình Yêu của Thiên Chúa được biểu lộ như thế này : Thiên Chúa đã
sai Con Một của Ngài đến thế gian để nhờ Con Một của Ngài mà chúng ta được sống.
Tình yêu cốt ở điều này : không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa trước,
nhưng chính Ngài đã yêu thương chúng ta, và sai Con Một Ngài đến làm của lễ đền
tội cho chúng ta" (1 Ga 4,9-10).
Thánh Gioan cũng xác quyết : "Thiên Chúa là Tình Yêu" (1 Ga 4,8), và từ miệng Đức Giêsu "Thiên Chúa là người cha nhân hậu, giầu lòng xót thương", như hình ảnh
người cha trong dụ ngôn "Đứa con hoang đàng" (Lc 15, 11 - 32). Tình yêu
nơi Thiên Chúa là tình yêu đời đời, vô củng, thủy chung. Ngài đã yêu con người
từ thưở đời đời, và cho đến đời đời vẫn mãi yêu, dù con người đã dùng chính hình
ảnh của Ngài là tự do để làm nguợc thánh
ý Ngài, mà thánh ý của Ngài là con người được hạnh phúc trong hạnh phúc làm con
cái Thiên Chúa.
Có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc làm
con Thiên Chúa? Có hạnh phúc nào vĩ
đại hơn được "sống và sống dồi dào" (Ga10,10) trong sức sống của
Thiên Chúa Chủ Tạo? Có hạnh phúc nào qúy giá hơn được Thiên Chúa làTình Yêu
đồng hành, ở cùng? Tất cả hạnh phúc đó, Thiên Chúa dành hết cho con người,
vì yêu con người.
Chúng ta thường quá lo lắng về những
cám dỗ xác thịt, tiền bạc, danh vọng, mà bỏ quên cơn cám dỗ khởi đầu và sau cùng
của đời người, đó là cám dỗ "Thiên Chúa không yêu thương con người, vì
con người tội lỗi". Ma qủy không sợ con người làm phép lạ, vì phép lạ ma
qủy có thể làm, nhưng ma qủy sợ con người bám víu vào tình yêu Thiên Chúa, vì
chúng không thể yêu thương. Ma qủy chỉ sợ và đầu hàng con người khi con người yêu
thương, bởi yêu thương là vũ khí cực mạnh mà ma qủy không thể có. Khi con người
yêu thương chính là lúc ma qủy bại trận, đầu hàng. Và người bám víu vào tình yêu
Thiên Chúa là người chiến thắng vẻ vang ma qủy, thần dữ, điạ ngục.
Kinh Thánh đã mô tả cơn cám đỗ đầu tiên
ma qủy dùng để tấn công Evà : Rắn Độc là ma qủy đã khéo khơi dậy trong lòng
Evà mối nghi ngờ về tình yêu tuyệt đối của Thiên Chúa dành cho ông bà khi thỏ
thẻ, rủ rê Evà : Chẳng chết chóc gì đâu trái cây ấy, nhưng Thiên Chúa dấu
bà và ông nhà nhiều chuyện, vì thế, "nếu ăn trái này, mắt ông bà sẽ mở
ra, và ông bà sẽ trở nên những vị thần biết hết thiện ác, lành dữ" (St
3,5). Nghe Rắn Độc, Evà nghi ngờ tình Thiên Chúa dành cho vợ chồng mình, nên nghĩ
rằng : Thiên Chúa còn dấu giếm mình nhiều chuyện, nhiều sự, nhiều đặc lợi,
đặc quyền khác, mà tình yêu thì không dối nhau, không so đo tính toán. Evà bị sập
bẫy ma qủy là chuyên viên dối trá, hận thù và chia rẽ, nên đã không tin rằng :
Thiên Chúa yêu thương mình vô cùng và cưu mang mình từng giây phút trong hạnh
phúc viên mãn, đời đời của Ngài.
Tội của ông bà nguyên tổ là không tin
vào tình yêu Thiên Chúa. Đó là cội rễ, tâm điểm, cốt lõi của tội nguyên tổ.
Chuyện ăn trái cấm, hay bất tuân lời dặn chỉ là hành động đến sau, một hệ qủa tất
yếu của trái tim đang nhen nhúm ngờ vực, phản bội. Ma qủy chỉ nhắm một mục tiêu
là đánh bật Thiên Chúa ra khỏi trái tim con người, như đã đánh bật Thiên Chúa
ra khỏi trái tim Evà, Ađam.
Nếu "đánh bật tình yêu con người
ra khỏi tình yêu Thiên Chúa" đã là cơn cám dỗ khởi đầu của con người, thì
đó cũng sẽ là cơn cám dỗ sau cùng của con người trước khi chết. Giờ chết của mỗi
người sẽ là giờ chiến đấu cam go chống lại cơn cám dỗ "nghi ngờ lòng thương
xót Chúa". Người ta sẽ sợ hãi Thiên Chúa khi nhìn lại đời sống sa đoạ, tội
lỗi đã qua ; người ta sẽ ngã lòng khi thấy tội mình đầy tràn, chồng chất ;
người ta sẽ buông xuôi, thả nổi số phận khi cảm nghiệm sức nặng vô song của tội
mình đã phạm…Chính trong lúc sợ hãi, xao xuyến, thất vọng là lúc ma qủy dữ dội
tấn công để con người buông tay, không bám vào Thiên Chúa nữa. Không để con người
bám víu vào Tình Yêu thương xót của Thiên Chúa ở giờ lâm chung là mục tiêu phải
đạt của ma qủy và là cơn cám dỗ sau cùng của con người.
Như thế, ma qủy là dối trá, ghen ghét,
hận thù sẽ chỉ mong làm cho con người không yêu mến Thiên Chúa, không yêu thương
đồng lọai. Chúng không ghen ghét thay con người được, cũng không thế chỗ con
người để gây hấn, báo thù , nhưng chỉ thúc đẩy, cám dỗ, lôi kéo con người dùng
tự do làm người của mình để ghen ghét, thù hận. Ma qủy không có quyền trên tự
do của con người, nhưng có khả năng cám dỗ, rủ rê để con người chọn lựa sự dữ, điều
xấu xa, việc gian ác.
Ý thức về sự cao cả của tự do, chúng
ta sẽ cẩn trọng hơn trong chọn lựa, mà chọn lựa mang tính chiến lược đời đời,
chính là chọn Thiên Chúa là Tình Yêu cứu độ.
Chọn Thiên Chúa là Cha giầu lòng xót
thương con cái mình trong mọi cảnh huống, tình trạng là điều chúng ta không thể
quên, và sao lãng. Tin Mừng đã cực tả thái độ và tâm tình tín thác của những
người đã chọn Thiên Chúa xót thương, và
được Đức Giêsu Thiên Chúa yêu thương, chữa lành khi khẩn khoản, van nài : "Xin Chuá thương xót con"!.
Ở đây chúng ta có thể nói được rằng : "nỗi lo" của Thiên Chúa là con người hững hờ với tình Ngài dành cho
họ, và "nỗi buồn" của Thiên Chúa chính là con người nghi ngờ tình
Ngài trao ban.
Cũng chính vì "quá lo", và "hay buồn" khi con người không nhận ra mình là Tình Yêu cứu chữa, Tình
Yêu thương xót, Tình Yêu đời đời, Tình Yêu vô thủy vô chung, mà Thiên Chúa đi đến
cùng Tình Yêu của mình, bằng một sáng kiến táo bạo, làm run rẩy các thiên thần,
vượt tầm hiểu biết của con người, và thay đổi toàn bộ cục diện đời người khi tự
nguyện xuống thế làm người, để làm Thiên Chúa ở giữa con người. Sáng kiến liều
lĩnh này là kết qủa của tình yêu tuyệt đối, mầu nhiệm của tình yêu vô cùng, mà
con người chỉ có thể qùy gối, cúi mình thờ lậy. Việc Thiên Chúa từ bỏ tất cả
vinh quang Thiên Chúa để làm con người yếu đuối là vì con người, vì yêu con người, để từ nay vinh quang của Thiên Chúa là hạnh phúc
của con người.
Khi chọn hạnh phúc của con người là
vinh quang của mình, Thiên Chúa đã biểu lộ căn tính Tình Yêu của Ngài, bởi yêu ai là mưu tìm hạnh phúc cho người mình yêu.
Thiên Chúa cũng mặc khải giá trị cao qúy của con người, bởi con người mang hình
ảnh Thiên Chúa. Thiên Chúa và con người gắn chặt với nhau. Vận mệnh của con người
là khắc khoải của Thiên Chúa, số phận mỗi người là ưu tư của Thiên Chúa, bởi yêu
ai là gánh vác số phận, định mệnh của người mình yêu.
Quý độc giả vui lòng đọc chương kế tiếp!