Hãy
RA KHƠI
Người
ấy tên Giêsu, quê Nadarét.
Gọi
chúng ta Ra Khơi, Ngài mời chúng ta đi theo Ngài, ở với Ngài, vì không bao giờ
Ngài bỏ chúng ta Ra Khơi một mình, mà thiếu Ngài trên thuyền.
RA KHƠI
với Đức Giêsu trước hết là RA KHỎI những
gì mình gắn bó, ham muốn, thèm thuồng, tìm kiếm : Cái Tôi danh- lợi- thú. Ra Khơi như thế là ra
khỏi mình, ra khỏi đời mình, ra khỏi không gian tù túng của mình, ra khỏi nhà
mình, ra khỏi khu xóm mình, ra khỏi những thành kiến, định kiến, thiên kiến của
mình, nhất là ra khỏi pháo đài ích kỷ, trục lợi, hưởng thụ của mình để đến với
người khác.
Ra
Khơi với Đức Giêsu còn là ra khỏi vũng lầy kiêu căng, hố sâu tự mãn, hang động
giả hình để thả đời mình nhẹ trôi trong đại dương Lòng Thương Xót.
RA KHƠI với Đức
Giêsu là RA XA tận chân trời góc biển,
ra xa đến vùng ngoại biên tít tắp, không bờ bến, ở đó chỉ có thể tìm “an ủi người hơn được người ủi an, tìm hiểu
biết người hơn được người hiểu biết, tìm yêu mến người hơn được người mến yêu”[1], bởi
ở vùng xa nước độc, hoang sơ, mọi rợ này, sẽ chẳng có ai hiểu được mình để có
thể yêu mến, ủi an.
RA KHƠI
với Đức Giêsu là RA SÂU tận thăm thẳm
hiểm nguy, đe dọa, ở đó chỉ còn một mầu đen rùng rợn của nước và cơn giận khủng
khiếp của sóng dữ bạc đầu.
RA KHƠI
với Đức Giêsu là RA ĐI đến một nơi không biết trước, nên không chuẩn bị, định hình,
tính toán được gì. Ra đi như thế không khác gì “đường đi không đến”, bởi nào có
biết sẽ đi đâu, ngoài đi theo một Con Người.
Như
thế, Ra Khơi không dễ chút nào, vì phải từ bỏ rất nhiều; không hấp dẫn chút
nào, vì phải thiệt thòi không ít; không ngon lành chút nào, vì thường phải ngậm
đắng nuốt cay, nên Ra Khơi đòi nhiều hy sinh, đòi hy sinh nhiều. Nhưng đứng trước
hy sinh quên mình, hy sinh bỏ mình, hy sinh mất mình, hy sinh thiệt mạng, là người, hỏi ai không run sợ?
Không
sợ sao được khi phải bỏ quên địa vị, danh dự, uy tín để Ra Khơi làm đầy tớ, nô bộc cho anh em mình,
vì “Tôi đến không phải để được phục vụ,
nhưng để phục vụ” (Mt 20,28). Không sợ sao được khi phải từ bỏ quyền lực, thế lực,
uy lực, kể cả vũ lực để Ra Khơi “vâng phục và vâng phục cho đến chết” (Pl 2,
8). Không sợ sao được khi phải tự đánh mất mình, tự thí mạng sống mình để Ra
Khơi cho người khác “được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10).Không sợ sao được
khi phải giã từ tháng ngày ăn chơi, buông thả để lặng lẽ, bé nhỏ Ra Khơi “vác
thánh giá mình” và thánh giá người khác.
Vì
thế, mời gọi chúng ta Ra Khơi, Đức Giêsu cũng kêu gọi chúng ta “Đừng Sợ”, bởi Ngài biết tất cả chúng
ta đều sợ hy sinh, đều do dự, ngao ngán, run rẩy trước mất mát, thiệt thòi. Và
để chúng ta đừng sợ, Ngài luôn có mặt trên con thuyền Ra Khơi và khẳng định : “Thầy đây, chúng con đừng sợ!” (Mt 14,
27), và “Thầy ở với chúng con mọi ngày
cho đến tận thế” (Mt 28,20).
Ra
Khơi như thế chính là cuộc Vượt Qua không ngơi nghỉ: vượt qua cái tôi khép kín,
ích kỷ để đến với tha nhân; vượt qua ganh ghét, hận thù để tìm về yêu thương,
tha thứ; vượt qua cuộc sống vô thường, tạm bợ, hữu hạn, để vào đời sống vĩnh hằng,
vô hạn; vượt qua tội lỗi đến với ân sủng; vượt qua đất nô lệ đi vào đất Thiên
Chúa hứa; vượt qua tự nhiên đến với siêu
nhiên; vượt qua thế giới hữu hình đến với thế giới vô hình; và đích điểm của cuộc Vượt Qua - Ra Khơi là được
gặp chính Thiên Chúa, Hạnh Phúc của mọi hạnh phúc, Nguồn Vui của mọi niềm vui,
Nguồn Sống của mọi sự sống.
Qủa thực, Ra Khơi vất vả và nguy hiểm, vì đòi Ra Khỏi,
Ra Xa, Ra Sâu, Ra Đi, và đòi Vượt Qua không ngơi nghỉ, không sợ hãi. Nhưng lạ lùng thay! Không ít người đã theo Đức
Giêsu ra
khơi, vì “Ngài nhẹ như giọt sương đem yêu thương đến với trần đời, và ngọt
như nắng mới gieo thắm tươi lên từng ngày tháng”[2];
không ít con tim đã căng buồm ra khơi với Đức Giêsu, vì “Ngài đẹp như mùa xuân
trời hồng ân ngát xanh tuyệt vời, toả ngàn nơi sắc hương tràn đầy”[3];
không ít bàn chân đã mạo hiểm ra khơi với Đức Giêsu, vì “Ngài về trao niềm vui
cho đôi môi tiếng hát rộn ràng, buông ánh sáng xóa tan đêm dài mờ tối”[4];
không ít cuộc đời đã liều lĩnh bồng bềnh ra khơi với Đức Giêsu, vì “Ngài là biển
khơi chẳng cạn vơi xót thương mặn nồng”[5].
Và như không ít những người đã theo Đức Giêsu ra khơi, chúng ta cũng có đủ lý
do để lên đường ra khơi với Ngài.Vấn đề là chúng ta có nhận ra mênh mông của
tình Ngài qua bao la của đại dương, khôn lường của ơn Ngài qua thăm thẳm của
đáy sâu biển cả, tuyệt đối của lòng Ngài xót thương qua tít tắp cao vời của trời
xanh khôn ví ?
Vâng,
chính Đức Giêsu đã mời gọi chúng ta Ra Khơi với Ngài, như đã kêu gọi các tông đồ
bên biển hồ Galilê năm xưa : “Hãy theo
Tôi, Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người” (Mt 4, 19), “Hãy chèo
thuyền ra chỗ nước sâu mà thả lưới” (Lc 5,4), “Hãy cùng Tôi qua bờ bên kia” (Mc
4,35), Hãy cùng tôi căng buồm Ra Khơi.
Được
Đức Giêsu kêu gọi Ra Khơi với Ngài, anh chị và tôi sẽ bỏ mọi sự mà theo Ngài
như Simôn, Anrê, Giacôbê và Gioan (Mt 4, 18-22; Lc 5,11) hay sẽ ngần ngại, do dự,
xin phép về suy nghĩ, hoặc “buồn rầu bỏ đi”, như người thanh niên giầu có, nhiều
của cải trong Tin Mừng ( x. Mt 19,16-22)?