Đêm qua tôi lại
mơ gặp mẹ về từ thiên đàng. Từ ngày mẹ qua đời, tôi là đứa con duy nhất thường
xuyên được gặp mẹ trong giấc mơ, và lần nào mẹ về, tôi cũng kể cho cả nhà nghe,
nghe riết nhàm tai, đến nỗi chẳng ai còn tò mò, thú vị khi nghe tôi kể chuyện mẹ
hiện về. Suốt nhiều năm, lần nào về, mẹ
cũng chỉ nhỏen miệng cười âu yếm nhìn một chút rồi biến đi, nhưng lần sau cùng
này, mẹ đứng lâu dặn dò tôi đủ chuyện.
1.
Mẹ dặn tôi : Thiên Chúa làm từ không mà có, và từ có
thành tuyệt vời, nên con hãy tự hào vì được Thiên Chúa tạo dựng.
Mẹ dặn rất ngắn,
nhưng tôi hiểu ngay tuy là tro bụi, nhưng là hạt bụi biết bay, nhúm tro được nâng
lên tuyệt đỉnh của sự tuyệt vời nhờ được sinh ra trong tình yêu vô cùng của Thiên
Chúa. Cái chết không trả ta về tro bụi, nhưng đưa ta về đỉnh cao của tình yêu tạo
dựng, vì hơi thở của Thiên Chúa mới chính
là tác nhân tạo dựng nên con người. Hơi thở của sự sống là Thiên Chúa cho bụi
tro thành hình con người sống, và một khi đã mang hơi thở của chính sự sống,
con người không thể chết, nhưng mang lấy sự sống đời đời từ hơi thở đời đời của
Thiên Chúa hằng sống. Vấn đề là hạt bụi ấy đã đón nhận sự sống từ hơi thở Thiên
Chúa như thế nào ?
2.
Mẹ dặn tôi: không có gì bị tan biến đi trong hiện tại
đời đời của Thiên Chúa, nên con phải chăm chút giá trị của từng tư tưởng, lời
nói, việc làm của đời sống.
Mẹ mở cho tôi thấy
không gì là vô ích cho phần rỗi của tôi, vì Thiên Chúa đón nhận tất cả, từ những
thao thức, ước mơ nhỏ bé đến những việc làm âm thầm, dấu kín. Tất cả đều là giá
trị và là bảo đảm vững chắc bước chân vào hạnh phúc đời sau.
3. Mẹ
dặn tôi : Có rất nhiều điều phải hối hận, tiếc nuối, chuộc tội sau khi lià
đời và điều nặng nề, nguy hiểm nhất cần
phải tránh, đó là vu vạ, cáo gian làm tổn thương uy tín, danh dự của người
khác.
Mẹ tôi là người
hiền lành, kính sợ Thiên Chúa và xa lánh tội lỗi. Mẹ luôn căn dặn chúng tôi khi
còn sống : Thà chết còn hơn phạm tội con ạ… Nay mẹ về dặn dò đừng vu khống oan uổng cho ai, tôi nghĩ chắc
tội này phải nặng nề và nguy cơ phạm tội dễ dàng, gần kề lắm.. Hay mẹ thấy rõ
ngày nay người ta không còn ý thức đạo đức và coi chuyện tố cáo người khác là
chuyện bình thường, rất thường, nên mới lo lắng căn dặn. Phần tôi, tôi cũng thấy
xã hội hôm nay bất an từ tâm hồn đến xã
hội, bất ổn từ trong đạo ra ngoài đời, hầu hết vì vô cớ nghi ngờ, mơ hồ chụp mũ, hàm hồ quyết đoán và vô trách nhiệm tố giác, với dã tâm lên án, triệt hạ nhau. Một xã hội coi
tố cáo là bổn phận, tố giác là vinh dự, tố khổ là nghiã vụ thì ai sẽ không là
nạn nhân bất hạnh của xã hội ấy ?
4. Mẹ
dặn tôi : Thiên Chúa chỉ phán xét chúng ta về lòng thương xót, vì Ngài là
Thiên Chúa của lòng thương xót, nhưng số phận của kẻ có lòng xót thương như
Ngài luôn bạc bẽo, đáng thương, bị khinh mạn, vùi giập, coi thường.
Chuyện phải có lòng thương xót để được cứu rỗi
thì ít nhiều tôi đã rõ, như Tin Mừng thánh Mátthêu chương 25, 31-46 đã mô tả,
nhưng chuyện sống lòng thương xót, loan báo lòng thương xót , mà bị thiên
hạ chửi bới, mạ lỵ, xua đuổi khỏi cộng đoàn, truất quyền, lột lon, lấy chức, thì
qủa là mới và khó quan niệm với tôi, vì cứ sự thường, người có lòng thương kẻ
khác sẽ được xã hội yêu mến, tuyên dương,
thiên hạ trân trọng, nào ngờ, mẹ dặn tôi điều hoàn toàn ngược lại. Nhưng khi
suy nghĩ thêm dưới ánh sáng của Tin Mừng, tôi mới thấy mẹ có lý, vì ai thương xót
người khác bằng Đức Giêsu, dung mạo đích thực của Chúa Cha giầu lòng thương xót,
nhưng ai đã bị vu khống, hành hạ, lên án và đối xử tàn tệ bằng Ngài ? Qủa
thực, số phận của chứng nhân lòng thương xót không luôn là số đỏ, vận may.
5.
Mẹ dặn tôi : không xét đoán ai, nhất là phần rỗi của
họ, bởi chỉ một mình Thiên Chúa thấu suốt tâm can mỗi người.
Mẹ tôi khi còn sống
có tinh thần cởi mở đối với các tôn giáo ngoài Kitô giáo. Mẹ vẫn nói với đám
con hay gây sự với đám trẻ xóm Chùa : "Thiên Chúa yêu thương hết mọi người và lo liệu cứu rỗi mọi người".
Nay ở thiên đàng, mẹ hiểu hơn điều mẹ đã xác tín khi còn sống, nên mới về căn dặn.
Tôi tin điều mẹ dặn là cần thiết để tôn trọng chân lý Thiên Chúa gửi gắm trong
các tôn giáo, và thiện tâm thiện chí của người anh em khác đạo. Với khát khao tìm
chân lý, với ước muốn gặp gỡ Thiên Chúa, người anh em khác đạo tuy không thuộc Giáo Hội hữu hình, nhưng một cách
mầu nhiệm đã ở trong trái tim của Thiên Chúa giầu lòng xót thương.
6. Mẹ
dặn tôi bé nhỏ bao nhiêu có thể, và hết sức cẩn trọng để không bị tha hoá bởi
quyền lực.
Còn sống, mẹ là người tín hữu bé nhỏ của xứ đạo, người mẹ hiền lành của anh
chị em chúng tôi. Tuy suốt đời không có chức phận gì, nhưng mẹ lại rất nhậy bén
với chuyện tha hoá bởi quyền lực. Nhiều gương của nhiều người không còn là mình
khi có quyền cao chức trọng, nhiều người không còn biết mình là ai, đến từ đâu,
do những bàn tay nào nâng niu, xây dựng, cất nhắc thỉnh thoảng cũng được mẹ nhắc
nhở, nhưng khi đó, vì còn nhỏ, chẳng ai trong chúng tôi để tâm, lưu ý. Nay mẹ về
căn dặn, tôi chắc quyền lực không còn là chuyện thường, nhưng phải cảnh giác để
không trở thành những kẻ dị hợm, lố bịch, khi bị quyền lực biến dạng, biến tướng.
7.
Mẹ dặn tôi : Hãy luôn tín thác vào lòng từ bi, nhân
hậu của Thiên Chúa và cho tôi biết luyện tội là nơi chan chứa niềm hy vọng :
Tuy không được học
nhiều, nhưng mẹ có tầm nhìn xa và rộng. Bằng chứng là mẹ không thích chúng tôi đo
đạc lòng thương xót, đong đếm đức công bình của Thiên Chúa, vì mẹ phân biệt chính
xác tính tương đối của con người và tuyệt đối của Thiên Chúa. Với mẹ, chỉ có một
điều đáng nói, đáng làm là biết ơn và cảm tạ Chúa, vì Ngài nhân lành và đường lối
thánh thiện của Ngài vượt xa thăm thẳm lòng trí con người. Lần hiện về sau cùng,
mẹ cho tôi biết : luyện tội là nơi đầy tràn hy vọng, hy vọng được thanh tẩy
xứng đáng để ra trước mặt Thiên Chúa, là Đấng linh hồn trông ngóng, khát mong.
8.
Mẹ dặn tôi : Điều làm Thiên Chúa vui hơn cả, và đáng
được Thiên Chúa thứ tha hết tội lỗi là cầu nguyện cho kẻ vu khống, bách hại, làm khổ mình.
Ngày xưa mẹ dậy chúng tôi yêu thương kẻ thù,
và ép chúng tôi phải đi bước trước đến làm hoà với kẻ thù, thân thiện với kẻ thù.
Tôi còn nhớ, chẳng đứa nào trong các con mẹ đã làm được những điều qúa khó khăn
này. Bây giờ thì tôi hiểu việc yêu thương kẻ thù thuộc ý chí, nghiã là Thiên Chúa
không bắt tôi phải yêu thương kẻ thù một cách tự nhiên, như tình cảm tự nhiên bộc
lộ, bởi đã thù rồi làm sao tự nhiên được ? Nhưng Ngài đòi buộc phải vượt
qua tự nhiên để "có lòng muốn" yêu thương họ, "muốn" cầu
nguyện cho họ. Ý chí tôi điều khiển tôi yêu thương kẻ thù, nên tôi có thể không
vồn vã, gần gũi, tin tưởng, thân thiện với kẻ thù, mà vẫn "có lòng" yêu thương họ, "có lòng" nghĩ tốt cho họ và cầu nguyện cho họ. Có lòng
đây đòi ý chí kiên cường để không thù ghét, oán hận, tìm tiêu diệt kẻ thù theo
tình cảm tự nhiên, như tính tự nhiên hướng dẫn, đòi hỏi. Nói cách khác, tình yêu
kẻ thù không còn thuộc phạm vi tự nhiên , nhưng thuộc ý chí, thuộc khả năng "muốn cách mãnh liệt và kiên định". Muốn như thế là ép mình yêu kẻ
thù, chỉ vì Chúa muốn tôi yêu thương họ, chứ để tự nhiên thì qủa thực tôi không
yêu được người có tên là "kẻ thủ, vì kẻ thù là người làm tôi sợ, đe dọa, hãm hại, làm tổn thương tôi".
9. Mẹ
dặn tôi : phải yêu Giáo Hội và trung thành với Giáo Hội, dù có lúc bị
chính Giáo Hội hiểu lầm, làm khổ.
Mẹ tôi là con
người trung tín, nên không có chuyện thay lòng đổi dạ ; chẳng thế mà khi
nghe trong xóm có người bỏ đạo, mẹ tôi đã
hốt hoảng, mất tinh thần cả năm. Hôm nay, về dặn dò, mẹ không quên nhắc tôi phải yêu mến và trung thành
với Giáo Hội, dù có lúc sẽ phải khổ đau vì chính Giáo Hội. Tôi cũng rất sợ mình
yếu đuối, khó trung thành khi bị Giáo Hội là mẹ mình ruồng rẫy, xua đuổi. Nói đúng
ra thì chẳng người con nào không sợ bị mẹ từ bỏ, nhưng với lời mẹ dặn, tôi cố gắng
yêu mến Mẹ Giáo Hội, như bao nhiêu người con đã chịu đựng mẹ mình, khi mẹ lẩm cẩm,
bẳn gắt, bực bội, khó chịu đến vô lý ở tuổi già đau yếu.
Vì nghĩ mẹ tôi cũng như mẹ bạn, nên mạo
muội chia sẻ với bạn những điều mẹ tôi dặn trong giấc mơ. Tôi còn trộm nghĩ, nếu mẹ bạn có hiện về thì bà cụ cũng sẽ dặn dò
bạn những điều mẹ tôi vừa mới căn dặn tôi. Những điều này tuy không xa lạ, nhưng
trong bối cảnh của tháng các Linh Hồn, một cách nào đó, xin được xem như điểm
nhấn để chúng ta cùng suy nghĩ về đời sống
đạo, bởi đạo là con đường, con đường thỉnh
thoảng vẫn cần những bảng chỉ dẫn để người đi không lạc đường, lầm lối, nên ước mong những điều mẹ tôi dặn riêng tôi không
trở nên vô ích, vô dụng cho những người
có cùng tâm tình làm con và cùng thiện chí làm người Kitô hữu như tâm tình và
thiện chí tôi đang có lúc này.
Cám ơn bạn đã
cho phép tôi chia sẻ và chúng ta cùng cầu nguyện cho cha mẹ chúng ta đã qua đời. Xin cho các ngài được an
nghỉ trong Thiên Chúa là "Đấng giầu lòng thương xót, chậm bất bình và rất
đỗi khoan dung".
Jorathe Nắng Tìm