https://www.youtube.com/watch?v=GedTs9l1i-Y
Người ta không thể nói yêu nhau mà không quan tâm đến nhau. Yêu mà không quan tâm là yêu qua đường, yêu qua đêm, yêu kiểu chụp giựt chợ trời; đúng hơn là không yêu ai hết, chỉ yêu riêng mình.
Người ta không thể nói yêu nhau mà không quan tâm đến nhau. Yêu mà không quan tâm là yêu qua đường, yêu qua đêm, yêu kiểu chụp giựt chợ trời; đúng hơn là không yêu ai hết, chỉ yêu riêng mình.
Quan tâm đến nhau là biểu hiệu của
một tình yêu chân thực. Càng yêu, càng quan tâm. Quan tâm là để ý đến nhau, chú
ý đến nhu cầu của nhau, chú tâm đến đời sống của nhau, để hồn trong hạnh phúc của
nhau, đem trái tim vào cuộc sống của nhau. Quan tâm là dán mắt vào đời nhau,
chăm chú lắng nghe nhau, thao thức đợi chờ nhau, băn khoăn trước những biến cố,
sự kiện, công việc liên quan đến nhau và hăng say làm tất cả những gì có thể
làm được vì hạnh phúc của nhau. Quan tâm chính là tình yêu quan phòng, tình yêu
che chở, tình yêu chăm sóc, tình yêu dự liệu. Và Mùa Chay chính là mùa của tình
yêu quan tâm này.
Đừng hiểu Mùa Chay là mùa thụ động,
khép kín; nhưng chính là mùa hoạt động, mùa cởi mở cõi lòng, mùa đến với nhau,
mùa lắng nghe, gặp gỡ, chăm sóc, quan
tâm. Trong mùa này, Thiên Chúa đi
bước trước trên hành trình tình yêu khi âu yếm quan tâm đến con người.
Các thánh vịnh trong Mùa Chay đều
nói lên tình yêu quan tâm của Thiên Chúa đối với con người: khi dân Do Thái bị
đày đọa bên Ai Cập, Thiên Chúa Giavê đã quan tâm: “Ta thấy rõ nỗi khổ của dân
Ta và tiếng khóc của dân ta đã thấu đến Ta. Ta biết chúng rất khổ đau” (Xh
3,7). Khi dân vất vả 40 năm trong sa mạc, Thiên Chúa đã quan tâm cho ăn uống,
bênh đỡ, trợ phù (Xh 16; 17).
Trong Tân Ước, Đức Kitô mạc khải
rõ hơn tình yêu quan tâm của Thiên Chúa đối với mỗi người: như người cha ngày
đêm trông ngóng đứa con hoang đàng (Lc 15,11-24). Ông ra đầu ngõ mỗi buổi chiều
đợi chờ con, dù bặt tin con từ ngày cậu đòi chia của rồi bỏ nhà đi hoang. Tình
yêu quan tâm của cha dành cho con không bao giờ mỏi mệt, sút giảm, nhưng ngàn đời
bất diệt. Người cha ngóng con, vì quan tâm đến đời con, lo lắng cho sự sống của
con, bồn chồn, xao xuyến vì tương lai bấp bênh của con. Ông quan tâm vì ông yêu
con tha thiết. Ông quan tâm vì con là tất cả, là hạnh phúc duy nhất của đời
ông. Ông không thể làm gì khác hơn ngoài yêu con, vì tình cha của ông lớn hơn tất
cả, lớn hơn tội bất hiếu, vô ơn, phản bội nặng nề của con. Tình yêu quan tâm của
ông được nuôi trong hy vọng và niềm hy vọng ngày về của con đã thành sự thật
chính vì tình yêu ông đã quan tâm.
Quả thực, trước khi lên đường trở
về sau tháng năm dài bê tha, sa đọa, người con hoang đàng chắc chắn đã dò dẫm,
nghe ngóng tình hình và biết rõ hằng ngày cha đều ra đầu ngõ ngóng trông cậu. Nếu
biết ông cụ không còn quan tâm, trông ngóng, chắc cậu đã không dám lên đường trở
về. Tình yêu quan tâm của cha đã nâng đỡ chọn lựa đứng dậy, trở về của cậu.
Tình cha quan tâm đã cho cậu niềm tin để không sợ bị xua đuổi, từ chối. Tình yêu
quan tâm của cha đã giúp cậu vượt qua rào cản của vô số mặc cảm, nhất là mặc cảm
tội lỗi đang đè nặng, nghiền nát tâm hồn cậu. Thiếu bóng cha già hằng ngày ra đầu
ngõ vì quan tâm đến con, chàng trai phung phá sẽ khó có thể khiêm tốn để chuẩn
bị sẵn lời tạ tội khi trở về: “Thưa cha, con đã trót phạm tội với Trời và với
cha...”. Tất cả tiến trình trở về của người thanh niên hoang đàng từ hồi tâm nhận
ra tình trạng đói khổ, khốn nạn của mình, đến quyết tâm đứng dậy về với cha và
những bước chân sau đó trên đường về đều được thai nghén, vun xới và nâng đỡ từ
tình yêu quan tâm của cha cậu: vì biết tình cha bao la mà cậu dám trở về; vì biết
tình cha bao dung mà cậu không sợ mất mặt; vì biết tình cha vững bền mà cậu can
đảm tạ tội và xin cha cho ở lại trong nhà. Tình yêu đã cứu cậu khi cậu biết cha
mình vẫn hằng quan tâm, dù cậu “không còn đáng được gọi là con của cha nữa” (Lc
15,19).
Như thế, tình yêu quan tâm không
chỉ quan phòng, lo liệu, chăm nom, nhưng còn cứu thoát, chữa lành. Người cha đã
quan tâm đến con, nên con của ông đã được cứu thoát khỏi cảnh đói khát “không
có cám heo mà ăn”. Tình yêu quan tâm của ông đã cứu cậu khỏi cảnh ô nhục “vô
gia cư, vô địa táng” và chữa lành cậu khỏi mọi thứ bệnh do nỗi bất hạnh của bất
hiếu, hoang đàng, tan gia bại sản.
Thánh vịnh 139 đã khẳng định tình yêu quan tâm của Thiên
Chúa với mỗi người. Thiên Chúa quan tâm từng chút một từ tinh thần đến thể xác
con người, từ sinh hoạt bên ngoài đến sinh hoạt nội tâm:
“Thiên Chúa, Ngài quan tâm và Ngài
biết lúc tôi ngồi, khi tôi đứng. Từ xa Ngài đã am tường ý nghĩ của tôi. Tôi đi
đường, tôi nằm giường. Ngài thấu suốt cả. Ngài quen thuộc mọi lối ngõ tôi đi. Lời
tôi chưa thập thò đầu lưỡi, Ngài đã biết. Ngài chặn cho tôi nguy hiểm phía trước,
Ngài ngừa cho tôi phía sau và đặt tay Ngài trên vai tôi… Nào tôi có đi đâu xa
được Thần Khí của Ngài… Tôi có lên trời thì ở đó đã có Ngài. Tôi có bay đi với
đôi cánh rạng đông, tôi có ở biệt nơi chân trời góc biển, thì lại chính tay
Ngài dẫn tôi đến…” (Tv 139,1-10).
Chăm nom, lo liệu, quan phòng cho
con cái, Thiên Chúa như người chăn chiên âu yếm từng con chiên và hạnh phúc cho
chiên nào có Chúa là mục tử: “Thiên Chúa chăn dắt tôi, tôi chẳng còn thiếu thốn
gì. Trong đồng cỏ xanh, Ngài cho tôi nghỉ ngơi. Ngài dắt tôi trên đường nẻo
ngay chính… Dẫu phải đi qua thung lũng tối tăm, hiểm nguy, tôi cũng chẳng lo sợ
gì vì tôi có Chúa ở cùng” (Tv 23,1-4). Có Chúa ở cùng, ta có tình yêu Chúa quan
tâm, có tình yêu Chúa chăm nom, săn sóc, có tình yêu Chúa giữ gìn, phù trợ để
“đầu tôi Ngài xức dầu thơm, chén tôi Ngài rót đầy ắp rượu nồng. Và suốt đời tôi
đều là hoan lạc, vì ơn phúc sẽ dõi theo tôi mỗi ngày...” (Tv 23,5-6). Và trong
nhiều thánh vịnh khác như các Thánh vịnh 10, 32, 33, 36, 45, 77, 120, 144, 146
được hát lên trong Mùa Chay, hình ảnh Thiên Chúa quan tâm đến con người đã được
đặc biệt tô đậm như muốn nhắc nhở: Mùa Chay chính là mùa của mầu nhiệm Tình yêu
Thiên Chúa, đấng luôn quan tâm đến mọi người.
Tin Mừng Mátthêu cũng ghi lại giáo
huấn của Đức Kitô về Thiên Chúa yêu thương quan phòng. Ngài quan tâm đến con
người như người cha săn sóc con mình và trách ta đã không đặt trọn niềm tin vào
tình thương quan phòng của Cha trên trời: “Chớ quá lo phải ăn gì, mặc gì… Hãy
nhìn chim trời. Chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho lẫm, vậy mà
Cha trên trời vẫn nuôi nấng chúng. Chúng con không quý hơn đám chim sẻ đó
sao?... Hãy nhìn cánh huệ ngoài đồng. Chúng không nhọc nhằn canh cửi, vậy mà
vua Salomon trong tất cả vinh hoa đời ông, chắc gì đã ăn vận đẹp bằng đóa huệ
đó? Nếu cỏ đồng nội, nay còn mai mất, mà Thiên Chúa còn mặc cho như thế, huống
chi chúng con, hỡi những người yếu lòng tin. Vậy chớ quá lo sẽ ăn gì, uống gì,
mặc gì, vì Cha ở trên Trời biết rõ chúng còn cần các điều ấy...” (Mt 6,25-34).
Tình yêu quan tâm nơi Thiên Chúa
cũng là tình yêu Thiên Chúa muốn chúng ta dành cho nhau. Quan tâm đến người
thân yêu gần gũi, quan tâm đến người hàng xóm, đồng hương, quan tâm đến người
đau khổ, bất hạnh, quan tâm đến người khách lạ, không quen ngoài ngõ. Quan tâm
đến người khác là gửi trao một ánh mắt thông cảm, một nụ cười thân thiện, một lời
chào bình an, một xiết tay nồng ấm. Quan tâm đến nhau là tìm dịp làm cho nhau
vui như trao tặng một bất ngờ tình nghĩa, tránh cho nhau một nguy hiểm, tiên liệu
và chuẩn bị cho nhau một giải pháp tốt đẹp.
Và sau cùng, quan tâm đến người
khác là mời họ gặp gỡ một trái tim không biết hờn oán, hận thù, một tấm lòng
bao dung, đại lượng, một tâm hồn quả cảm hy
sinh, một cuộc đời như bến đỗ của
mọi mảnh đời đen bạc, lỡ làng, một bờ vai cho mọi người khổ đau nương tựa, một
tình yêu nhân hậu cho tội nhân được trắng án, một “Thiên Chúa - làm người” vì
quá quan tâm đến con người. Trái tim, cuộc đời, bờ vai, tình yêu đó chính là Đức
Kitô, Đấng là Tình Yêu nhân hậu luôn quan tâm đến mọi người và từng người.
Ước gì Mùa Chay là mùa vui mừng, hạnh
phúc với mỗi người, vì đây là mùa mọi người được Chúa quan tâm và mỗi người được
học biết quan tâm đến mọi người.