Tin Mừng Chúa Nhật
hôm nay tường thuật cảnh Đức Giêsu về quê Nadarét, như chúng ta đang khấp khởi
chuẩn bị về quê ăn tết. Bởi ai cũng có một quê hương, Đức Giêsu cũng có như
chúng ta một quê cha đất tổ, ở đó Ngài đã lớn lên, trưởng thành. Hôm nay về
thăm lại quê làng, tâm trạng Ngài chắc không khỏi háo hức, bồn chồn như chúng
ta về quê ngày Tết.
Tin Mừng Luca kể chi tiết chuyến về thăm quê lần
này của Đức Giêsu: Ngài đã vào hội đường và trước mặt đồng hương đã công bố chương
trình mục vụ của mình, mà toàn phần được trích từ sách của ngôn sứ Isai: “Thần
Khí Chúa trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng
cho kẻ nghèo hèn. Ngài sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha,
cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố
một năm hồng ân của Chúa” (Lc 4, 18-19).
Phản ứng tức thời, và tự nhiên của mọi người là
“tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người” ( Lc 4,
22). Nhưng ngay sau đó, họ không còn quan tâm đến nội dung bài giảng của Ngài nữa,
mà quay nhìn nhau thắc mắc : “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao ?” (
Lc 4, 22). Và đoạn cuối của chuyến về thăm quê lần này là “mọi người trong hội
đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi người ra khỏi thành, thành này được xây
trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực” ( Lc 4, 28-29).
Tại sao lại
có chuyện thay đổi đột ngột và đau lòng như vậy ?
Trước hết, đồng hương của Đức Giêsu đã không thể
nghĩ Đấng Thiên Sai mà toàn dân trông ngóng lại có thể là anh Giêsu, con trai
ông Giuse nghèo, không hề “có máu mặt hay nổi đình đám” trong làng; còn bà
Maria, mẹ của anh thì càng “vô danh tiểu tốt”, lặng lẽ, âm thầm. Chính vì nghèo
và không có gì nổi bật mà đồng hương, dù ngưỡng mộ “lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng
Người” cũng trân tráo đổi mặt chống đối.
Thế mới biết con người thường đánh giá nhau qua
những gì thấy được bên ngoài, như gia thế, của cải, chức tước, dáng bộ quyền
quý, sang trọng, mà quên hẳn giá trị bên trong, thầm kín, nội tâm.
Đồng hương còn một lý do sâu sa khác dẫn đến
thái độ phẫn nộ, xua đuổi Đức Giêsu, người con của quê hương Nadarét là vì Đức Giêsu đã gián tiếp từ chối làm phép lạ như
đã làm ở Caphanaum, khi Ngài lật tẩy ý nghĩ của họ : “Hẳn các ông muốn nói với
tôi: Thày lang ơi, hãy chữa lấy mình ! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông
đã làm ở Caphanaum, ông cũng hãy làm tại đây, quê hương ông xem nào !” ( Lc 4,
23). Đây chính là que diêm châm ngòi cơn phẫn nộ của hầu hết đồng hương của Đức
Giếu hôm ấy.
Quả thực, họ muốn Đức Giêsu, vì cùng quê, nên phải thuộc về họ, làm theo ý họ, đi theo đường
lối họ đề ra, nhất là phải thi thố tài năng chữa bệnh, đuổi quỷ, cho người chết
sống lại ngay tại quê hương, trước mặt họ, để làm “nở này nở mặt” đồng hương,
làng nước, theo kiểu “một người làm quan, cả họ được nhờ”.
Nhưng then chốt của vấn đề chính là thiếu Đức Ái
nơi đồng hương Nadaret. Vì thiếu Đức Ái, họ đã không biểu lộ tình đồng hương
thân thương, không ân tình đón tiếp người anh em Giêsu của mình, vì thế
họ đã không nhận ra ân huệ của Thiên Chúa mà họ đang có nơi Đức Giêsu. Cũng vì
thiếu Đức Ái, họ đã kiêu căng, tự đắc, ghen tương, nóng giận, hung dữ khi phỉ
báng, xua đuổi, tìm cách hãm hại Đức Giê su, người con tuyệt vời của quê hương
Nadaret.
Trong thư gửi tín hữu Côrintô, thánh Phaolô đã
trình bầy bản chất của Đức Ái và theo Ngài : “Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến,
cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến” (1 Cr 13, 13).
Ước mong mỗi lần về thăm quê, chúng ta nhận được
tình cảm ấm áp của những người con cùng quê cha đất mẹ, và yêu thương gửi lại
quê làng tình người con xa xứ.
Trong Đức Giêsu, chúng ta cùng cầu xin cho quê
hương, làng xóm được bình an, và đồng hương, thân thuộc biết yêu thương, tương
trợ là giây liên kết mọi người trong tình Chúa, tình người, tình đồng hương
ngàn đời trân quý.
Jorathe Nắng Tím