Có đi
xin việc làm mới thấy cái khổ và nỗi lo của ứng viên. Khổ đủ kiểu, lo đủ thứ.
Lo hồ sơ bị từ chối ngay “vòng giữ xe”, sợ chứng chỉ, bằng cấp không đạt chuẩn
thâu nhận; lo trang phục không bắt mắt, sợ rơi vào người phỏng vấn nghiêm khắc,
khó tính, hay trúng phải câu hỏi hóc búa, không biết đường trả lời; lo lời ăn
tiếng nói không duyên dáng, mặn mà, thuyết phục, sợ mất tinh thần trả lời “trậc
giuộc” câu hỏi; lo bị hạch hỏi linh tinh, sợ giây phút phải nghe hai chữ “rất
tiếc” chua chát hay bốn chữ xã giao, an ủi bực mình, vô nghĩa: “sẽ
liên lạc sau”.
Vì việc làm nào cũng đòi khả năng tương xứng, nên công ty, xí
nghiệp, giám đốc nhân sự, ông chủ, bà chủ đều muốn biết và trắc nghiệm khả năng
của ứng viên. Do đó, bằng cấp trở thành quan trọng, vì dù sao đi nữa, bằng cấp
vẫn là tiêu chí, chứng cứ khẳng định mức độ khả năng của một người trong lãnh
vực nhất định nào đó. Xí nghiệp cần tuyển nhân viên giao dịch thương mại với
nước ngoài tất nhiên sẽ phải tìm người có khả năng sinh ngữ, và trình độ được
đòi hỏi sẽ tuỳ theo mức độ quan trọng của công việc. Và bằng cấp được xem như
bằng chứng duy nhất lượng giá khả năng ít là buổi đầu, ở khâu tuyển dụng.
Tất nhiên ở đây chúng ta loại trừ những trường hơp được “giải quyết đặc biệt”
như “con ông cháu cha”, mua chức mua chỗ bằng tiền hoặc bằng rất nhiều
tiền.
Nước thiên đàng trong Mátthêu chương 25 được Đức Giêsu mô tả không khác
cảnh tuyển dụng nhân viên, ở đó tất cả mọi người đều phải trình diện trước
Thiên Chúa cho cuộc tuyển chọn định mệnh, đi vào quê hương đời đời, phần thưởng
vĩnh cửu.
Cũng gặp gỡ, phỏng vấn, nhưng khác các cuộc phỏng vấn, gặp gỡ xin việc
của con người, Thiên Chúa không cần khả năng nào ngoài khả năng yêu thương ,
không đòi hỏi kinh nghiệm nào ngoài kinh nghiệm thương xót, không đánh giá
thiện chí và năng lực nào ngoài năng lực và thiện chí cảm thương, chạnh lòng
trước khổ đau, khốn quẫn của người khác. Thiên Chúa cũng không đặt tiêu chuẩn
thu nhận, tuyên dương, khen thưởng trên thành quả hoành tráng bên ngoài, nhưng
ở nồng độ yêu thương của trái tim, và khát vọng phục vụ những thân phận bọt
bèo, bị quên lãng, bỏ rơi.
Hơn thế nữa, Ngài còn tỏ ra không mấy mặn mà trước những bằng
cấp, chứng chỉ đủ loại, đủ hạng nhưng chỉ chú tâm đến chứng cứ của những hoạt
động xuất phát từ tình yêu thương xót. Ngài càng hờ hững với những thể hiện của
quyền lực kiểu thế gian với mục đích khống chế, làm người khác sợ và phải khúm
núm phục dịch nhu cầu ích kỷ của riêng mình, mà chỉ chú ý từng việc làm dù rất
nhỏ bé và âm thầm được thúc đẩy bởi lòng nhân ái, bao dung. Và bằng cấp Ngài
đòi, chứng chỉ Ngài muốn, cũng như kinh nghiệm dầy dạn Ngài cần, đó là tình yêu
thương được sống động thực hiện cho người chung quanh cùng sống.
Cũng chính vì đòi hỏi vào thiên
đàng là Bác Ái không được quan tâm và đặt lên hàng đầu, điều kiện vào Nước Trời
là Phục Vụ trong yêu thương không được xếp hạng ưu tiên, kinh nghiệm đồng hành
và đồng cảm với người nghèo khổ, bệnh tật, yếu đuối không được xem là điểm son
làm vui lòng Thiên Chúa, và văn bằng Thương Xót là văn bằng Thiên Chúa đòi mỗi
người phải trình khi Ngài trở lại không được nhận ra giá trị đích thực mà chúng
ta có thể sẽ lấn cấn ở giờ Chúa đến.
Văn bằng Thương Xót ấy chính là giấy nhập cảnh Nước Trời, là
thông hành bắt buộc phải có để được nhận vào vương quốc Thiên Chúa. Thương Xót
không còn là việc phụ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng là điều
kiện quyết định số phận đời đời, mà không ai được phép miễn trừ.
Quả thực, Đức Giêsu công khai khẳng định Thương Xót là điều kiên duy
nhất để được nhận vào hàng ngũ “những người được Thiên Chúa chúc phúc”, “vì xưa
Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ,
các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các
ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han” (Mt 25,35-36). Và nếu
lòng thương xót không có hoặc cạn kiệt trong đời ta, thì tai họa sẽ khủng khiếp
vô cùng khi Thiên Chúa thịnh nộ xua đuổi: “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho
khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của
nó” (Mt 25,41).
Ước gì tất cả cố gắng, kiến thức và thành quả chúng ta đạt được trong
cõi đời được xã hội đánh giá cao sẽ không làm đảo lộn vị thế ưu tiên thứ nhất
và vai trò quyết định của khả năng yêu thương; không hủy bỏ kinh nghiệm
bác ái không làm mất giá trị văn bằng Thương Xót, văn bằng mà tất cả kiến
thức của thế gian này phải quy hướng về, vì là chìa khoá sẽ mở cho chúng ta
Nước Trời như Đức Giêsu đã mặc khải qua Tin Mừng.
Jorathe Nắng Tím