Hạnh phúc của tuổi già là được an nhàn bên
con cháu và vui thú điền viên. Tôi đã vào tuổi già và bắt đầu học vui thú bên
luống rau, chậu cảnh.
Những ngày đầu chập chững chăm cây, trồng
cảnh, tôi không thích thú bao nhiêu, nhưng càng ngày tôi càng khám phá ra nhiều
bí mật của cây cỏ, lá hoa và học được nhiều điều kỳ diệu, nhiều sự lạ lùng
Thiên Chúa đặt để trong thiên nhiên, vạn vật. Và càng khám phá, học hỏi, tôi
càng thấy Thiên Chúa yêu thương thụ tạo của Ngài rất nhiều.
1.
Tôi thấy Thiên Chúa quan tâm đến từng hạt cải, đọt rau, nụ hồng khi băn khoăn
về số phận của chúng trong tay con người.
Khi hình dung nét đăm chiêu của Đức Giêsu
khi nói về dụ ngôn người gieo giống với những hạt rơi “bên vệ đường, nơi sỏi
đá, giữa bụi gai” và chúng đã hoặc bị chim trời cướp đi, hoặc không đâm rễ,
hoặc bị bóp nghẹt” (x. Mt 13, 18-23), tôi cảm được phần nào nỗi xót xa của
Thiên Chúa khi hạt giống không sinh hoa kết trái.
Và quan sát những hạt đậu e ấp nẩy mầm,
những chồi non chúm chím hé mở, những nụ hoa bẽn lẽn khoe sắc hương, tôi càng
thấy Thiên Chúa như người cha ân cần chăm sóc con cái mình.
2. Khi vun xới những bụi hoa, gốc cây ăn trái,
tôi thấy chúng cũng có nhiều nhu cầu như con người và cần tình thương quan
phòng của Thiên Chúa :
Chúng khao khát nước, nắng, gió và lớn
nhanh như thổi ; chúng cần được người làm vườn quan tâm chăm bẵm, bón phân, tỉa
lá, cắt cành, diệt sâu ; chúng cũng cần được bao phủ khi trời giông bão, mưa
đá, tuyết rơi, và che chở khỏi cơn điên của nắng hạn cháy nóng. Và như con
người, cỏ cây, hoa lá cần bàn tay yêu thương quan phòng của Thiên Chúa, Đấng
ban mưa, nắng, gió, sương, đất lành làm cây xanh tươi, làm hoa rực rỡ, làm trái
thơm ngon, như Đức Giêsu đã trìu mến nói về chúng : “Anh em hãy nhìn bông huệ
ngoài đồng. Chúng không làm lụng, không kéo sợi, thế mà Thầy bảo cho anh em
biết : ngay cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một
bông hoa ấy” (Mt 6,28-29).
3. Tôi thấy chúng biết chung sống hoà bình và
cùng nhau chu toàn sứ mệnh làm đẹp trái đất, phấn khởi lòng người :
Ngắm bông cúc vàng, hay chiêm ngưỡng nhan
sắc của nàng Quỳnh kiều diễm, tôi không khỏi xúc động trước tấm lòng của Thiên
Chúa khi tạo dựng muôn loài, trong đó có muôn hoa đủ mầu, đủ dáng, và sắc mầu
nào cũng đẹp, dáng vẻ nào cũng xinh. Nhưng điều làm tôi ngỡ ngàng hơn cả là tất
cả đều chung sắc chung hương làm đẹp vườn hoa của Thiên Chúa sắm cho nhân loại.
Thiếu hoa đẹp, cây xanh, đất người xem ra cũng khô khan, cằn cỗi, già nua, và
lòng người cũng tiêu điều, hoang vắng.
4. Qua cây cỏ, lá hoa, tôi nhận ra Thiên Chúa
luôn có mặt để các thụ tạo của Ngài được tồn tại:
Thiên nhiên được tạo dựng cho con người như
sách Sáng Thế đã khẳng định : “Hãy thống trị mặt đất” (St 1, 28). Vì thế, thiên
nhiên, vạn vật cũng được Thiên Chúa ủy thác sứ mệnh giúp con người nâng tâm hồn
lên, nhắc nhớ con người những kỳ công từ bàn tay Chúa, và những dấu chỉ về sự
hiện diện yêu thương của Ngài.
5. Tôi tập được thói quen cầu nguyện với cây
cỏ, lá hoa khi làm vườn :
Đây
chính là hạnh phúc rất sâu lắng tôi tìm được khi cùng với cam, táo, lê, mận,
rau muống, khoai lang, bụi hồng, khóm trúc, cánh lan, chậu Quỳnh ... ca ngợi
Chúa. Có nhánh cúc rung rinh trước gió, có chùm thiên lý nhoẻn miệng cười lúc
rạng đông, tôi thấy lời kinh bất xứng của mình như bớt bất xứng hơn trong hiệp
thông với Giáo Hội, và với luống rau đang tưới, dàn hoa đang chăm, gốc chuối
đang trồng.
Trong
“Bài ca tạo vật”, thánh Phanxicô đã xác tín tất cả tạo vật đều ca tụng Thiên
Chúa. Ngài gọi mặt trời là anh, mặt trăng là chị và nhìn tạo vật như một gia
đình lớn của Thiên Chúa.
Nhưng
điều lớn nhất đã gây ấn tượng và xúc động dạt dào trong tôi khi làm vườn là những
hạt đậu mọc lên từ khe đá sát chân tường, những thân hoa dại vươn lên từ vết
nứt tí ti của mặt đường đổ xi măng dầy cộm dẫn vào vườn. Ở vết nứt, khe đá chân
tường, tôi không thấy có đất.
Chỉ
đến khi thân đậu mong manh chồi lên và dáng hoa mảnh khảnh nhẹ nhàng vươn ra,
tôi mới thấy một chút đất ở đó, ít đất đến ngỡ ngàng vì không thể hiểu được chỉ
lơ thơ chút đất mà hạt đậu lạc lõng và liều lĩnh kia, cũng như gốc hoa “vừa dại
vừa gan” đã có thể nẩy mầm, mọc lên !
Nhìn
hai sự sống của thực vật cố gắng hiện hữu để góp mặt với đời, dù không được
trồng trong vườn, không được chăm sóc, cắt tỉa, lại bị đặt vào khe đá, chân
tường, mặt lộ bê tông không đất sống, tôi nhớ lời Chúa nói với Phaolô, cũng như
nói hôm nay cho tôi, thân phận tội lỗi, yếu đuối : “Ơn Ta đủ cho con” (2 Cr 12, 9). Và tôi hiểu rằng Thiên Chúa không
bỏ ai, như mãi mãi không quên một thụ tạo nào Ngài đã tạo dựng, và với ơn Ngài,
dù một chút xíu thôi, tôi cũng đã no thỏa hạnh phúc trong tình Ngài vì Ngài là
Đấng toàn năng, nhân hậu và ơn Ngài vô cùng cao cả, bao la.
Jorathe Nắng Tím