Tin Mừng hôm nay
đặt thẳng vấn đề với người Do Thái về vị thế “dân riêng” mà bấy lâu họ hãnh diện, tự mãn và thái độ Đức Giêsu cảnh báo họ phải có,
nếu muốn được vào Nứơc Trời.
Bối cảnh của câu
chuyện là trên đường về Giêrusalem, thành thánh của người Do Thái, người ta hỏi
Đức Giêsu về số lượng người sẽ được vào
Nước Trời : “Thưa Thầy, những người được
cứu thoát thì ít, có phải không ?” (Lc 13,23). Thay vì trả lời
thẳng câu hỏi bằng cho ra một “con số, hay phần trăm” những người được cứu độ, thì Đức Giêsu đã trả lời : “Hãy chiến đấu để qua đươc cửa hẹp mà vào” (Lc 13, 24).
Trả lời như thế, Đức Giêsu từ chối một con số định
sẵn, một phần trăm giới hạn những người được cứu rỗi. Trái lại, Ngài đã gián tiếp
khẳng định : Nước Trời không bao giờ thiếu chỗ, vì tất cả mọi người đều được
Thiên Chúa yêu thương mời gọi vào Nước Trời. Khẳng định này được công khai và
trực tiếp ngay sau đó ở câu 29 : “Thiên hạ sẽ từ đông tây nam
bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.” (Lc 13,29), và “phúc cho ai đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa” (Lc 14,15).
Qủa quyết Nước
Thiên Chúa mở ra mời đón mọi người, Đức Giêsu chỉ cho mọi người con đường để vào
Nước Trời : con đường qua cửa hẹp.
Cửa hẹp là cửa
nhỏ bên cạnh cửa lớn khi vào Giêrusalem. Cửa lớn vì rộng lớn, nên ra vào dễ dàng
với hnàh lý cồng kềnh, của cải mang theo, nhưng khi cửa lớn đóng lại, vì hết giờ
mở cửa, thì cửa hẹp, cửa nhỏ là cửa phải đi ngang qua để vào. Đặc điểm của cửa
nhỏ này là hẹp : người ta không thể
mang theo hành lý cồng kềnh, vì rất hẹp, chỉ vừa đủ để lách mình lọt vào.
Kêu gọi mỗi người
“hãy chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào”, Đức Giêsu muốn nhắn nhủ chúng ta phải qủa cảm chiến đấu với lòng tham vô
đáy, để từ bỏ của cải vật chất bất chính, vì cửa vào Nước Trời hẹp, không cho phép mang theo những hành trang cồng
kềnh này ; Chúa nhắc chúng ta phải kiên cường chiến đấu với lửa háo danh lúc nào cũng hừng
hực ngút trời, vì cửa Thiên Đàng hẹp, không đón tiếp những người đầy danh vọng “vĩ đại, hoành tráng” ; Chúa kêu gọi chúng
ta phải nhẫn nại chiến đấu với “cái tôi ích kỷ” luôn tự mãn, tự phụ, tự kiêu, tự tác, vì cửa Nước Thiên Chúa hẹp, không
đủ cao, rộng để đón vào những “nhân vật quan trọng” bệ vệ với mũ mão, cân đai, áo xống ; Chúa bảo chúng ta phải “nằm gai nếm mật” chiến đấu với thói hãnh tiến,
trich thượng, chảnh choẹ , cao ngạo cho mình là người “được tuyển chọn, thánh hiến, qúy chức, lãnh đạo, dân riêng” để phân
biệt kỳ thị, coi thường người “thấp cổ bé miệng , không
tiếng nói”, tẩy chay những người không
đứng chung hàng ngũ với chúng ta, vì cửa Nước Trời hẹp, không cho phép chúng ta
vừa vào vừa “dao to búa lớn” inh ỏi hô háo, biểu dương lực lượng ; Chúa cũng dậy chúng ta phải
gan lì chiến đấu với tính háo thắng, vì cửa Nước Thiên Chúa hẹp, không thể vào
với đoàn tùy tùng đếm không hết “tiền hô hậu ủng”, với “ngựa xe như nước, áo quần như
nêm”.
Và người Do Thái
hôm ấy đã trở thành đối tượng bị Đức Giêsu cảnh báo những cản trở để vào Nước
Trời, và những khó khăn trên đường về Nước Thiên Chúa, khi Thiên Chúa sẽ nói với
họ : “Ta không biết các ngươi từ đâu
đến. Cút đi cho khuất mắt Ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !” (Lc 13,27), bởi muôn dân sẽ được ở trrong Nước Thiên Chúa, còn họ lại bị
đuổi ra ngoài (x. Lc 13,28) ; bởi Nước Thiên Chúa sẽ chỉ dành cho những người
bé nhỏ, và từ chối những ai kiêu căng,
không cần đến lòng thương xót của Thiên Chúa.
Đức Giêsu đã thẳng
thắn cảnh cáo thái độ không xứng hợp với Nước Trời của số đông người Do Thái lúc
bấy giờ, và công khai cho họ biết : tuy họ là những người được chọn, đang đứng
hàng đầu, đứng đầu sổ, ngồi hàng ghế trước, nhưng coi chừng : “có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống
hàng chót” (Lc 13,30).
Qủa thực, tất cả
chúng ta đều phải đi qua cửa hẹp để vào Nước Trời, và cửa hẹp là cửa chỉ dành
cho trẻ nhỏ, vì nhỏ mới vào được, bé mới lọt qua : nhỏ bé như con thơ trước
mặt Thiên Chúa là Cha, bé như trẻ thơ : chẳng tham lam, tích trữ, tìm kiếm
danh vọng, quyền hành, thế lực, ảnh hưởng gì, nhưng ngây thơ, non dại, chỉ biết
tín thác ở cha mẹ mình ; nhỏ như em bé nên chẳng toan tính, mưu đồ , manh động
làm hại ai, nhưng chân thật, hiền lành, khiêm tốn ; và vì là trẻ nhỏ, chúng
ta mới được chọn làm ứng viên của Nước Trời, như Đức Giêsu đã qủa quyết : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở nên như trẻ nhỏ, thì sẽ
chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai, tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là
người lớn nhất Nước Trời” (Mt 18,3-4).
Xin Chúa cho chúng
con mỗi lần nhắc đến “phải qua Cửa Hẹp để vào
Nước Trời”, liền nhớ ngay bổn phận “phải trở nên như Trẻ Nhỏ” như Chúa đã ân cần căn dặn để
chắc chắn được ở với Chúa đời đời.
Jorathe Nắng Tím