Hơn
sáu mươi năm cuộc đời, tôi đã gặp nhiều người, rất nhiều người thì đúng hơn, nhưng
cũng nhiều người tôi không được gặp lại, và rất nhiều người, vì lý do này lý do
khác, không gặp lại tôi, nên có lúc tôi đã trộm nghĩ : không lẽ đến một ngày
mình sẽ mất hết những người mình đã thân quen trong cuộc sống ?
Qủa
thực, nhìn đời dưới lăng kính đời thường thì cuộc đời là những chuyến xe, trên
những chuyến xe này, người ta gặp nhau, chuyện trò rôm rả, tâm sự nỉ non, thân
thương lưu luyến rồi ai nấy lại tiếp tục làm hành trình đời mình, tiếp tục lên
những chuyến xe mới, gặp gỡ những con người mới, với những câu chuyện mới, hoàn
cảnh mới, tình tiết mới, yêu thương mới, rồi … đa số “lại
bỏ ta đi như những giòng sông” vô tình, một số không
nhỏ rời xa ta, lãng quên ta, vì ta không còn cần thiết, và không còn mang lại lợi
ích cho họ ; một số nho nhỏ khác tránh xa ta, vì khinh bỉ, coi thường, có
khi tẩy chay, cô lập, lên án, tìm tiêu diệt ta vì ta vô tình hay hữu ý trở thành
lực cản, chướng ngại, nguy cơ, tai ương đe dọa
họ.
Thế
là đời ta cứ loanh quanh, lẩn quẩn, lòng vòng với gặp gỡ rồi chia xa, quen biết
rồi lạ lẫm, ngưỡng mộ rồi khinh bạc, dấu yêu rồi hận thù, để càng về cuối đời,
khi mắt mờ chân mỏi, chẳng còn đi được đến đâu, ta sẽ chỉ còn lại “một
mình ta với ta, thui thủi một bóng : ta với mình”.
Nhưng
hôm nay, tôi ngộ ra một điều rất quan trọng và an ủi tháng ngày về già hiu quạnh
của tôi, khi chiêm ngắm Đức Giêsu, trung tâm của lịch sử nhân loại và cùng đích
của hành trình con người :
1. Tôi
nhận ra Thiên Chúa của Đức Giêsu là điểm gặp
của toàn thể nhân loại qua lòng thương xót của Ngài :
Không
cần phải đi tìm xa xôi, nhưng chỉ đưa mắt nhìn thiên nhiên và nghe Đức Giêsu nói
về mưa nắng, cũng đủ để biết : chúng tôi không thể mất nhau, vì tất cả đều
được chung hưởng hạnh phúc được Thiên Chúa thương xót, cứu độ: “vì
Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho
mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính”
(Mt 5, 45).
Chưa
kể, chúng tôi còn được chung lời cầu nguyện với Cha chúng tôi trên Trời (x. Mt 6,9-13).
Như
thế, trong lòng thương xót của Thiên Chúa là Cha nhân hậu, tôi không mất người
nào tôi đã gặp, đã thương, đã chia sẻ, cũng như không ai có thể đánh mất tôi là
người con, học trò, bạn hữu, người yêu, người tình đã được rất nhiều người vất
vả cưu mang, tận tình chăm sóc, hết tình yêu thương, rộng tình tha thứ.
2. Tôi
nhận ra Đức Giêsu là trung tâm của mọi gặp gỡ
vì Ngài là Đầu của Thân Thể mầu nhiệm :
Thánh
Phaolô xác tín sự hiệp nhất, hiệp thông trong Đức Giêsu của loài người, theo chương
trình cứu độ của Thiên Chúa, khi Đức Giêsu qủa quyết : “Cũng
như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho,
anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy”
(Ga 15,4), đã long trọng trình bầy mầu nhiệm Giáo Hội qua hình ảnh Thân Thể có Đức
Giêsu là Đầu, và tất cả chúng ta là chi thể : “Ví như thân thể người ta chỉ là một, nhưng lại có
nhiều bộ phận, mà các bộ phận của thân thể tuy nhiều, nhưng vẫn là một thân thể,
thì Đức Kitô cũng vậy. Thật thế, tất cả chúng ta, dầu là Do Thái hay Hy Lạp, nô
lệ hay tự do, chúng ta đều đã chịu phép rửa trong cùng một Thần Khí để trở nên
một thân thể” (1 Cr 12, 12-13).
Vì
cùng một Thân Thể, các chi thể không có lý do, cũng không có khả thể tách rời,
cô lập, tẩy chay hay không giao lưu, hợp tác với nhau, bởi bất cứ hành động tiêu
cực của chi thể dù nhỏ bé, ẩn dật đến đâu
cũng đều gây tổn thất, thiệt hại chung
cho toàn thân, tức cho tất cả các chi thể khác. Cũng vì là một thân thể, nên các
chi thể tương trợ, nâng đỡ, bổ xung, bù đắp cho nhau để không ai yếu đến độ bị
tiêu diệt, cũng không ai mạnh đến độ trở thành kẻ tiêu diệt người khác, nhưng
hiệp nhất, hiệp thông trong cùng một thân thể.
3. Tôi
nhận ra Đức Giêsu là cùng đích của mọi người, vì Ngài là Thiên Chúa cứu độ:
Con
người cần được giải thoát, vì cuộc sống đầy những trói buộc : từ trói buộc
của mặc cảm, bất toàn, đau khổ đến trói buộc của tội lỗi, sự dữ, ma qủy, nên
con người không thể tự tạo cho mình hạnh phúc thật và vĩnh cửu, nếu không có Đấng
Cứu Độ. Đứng trước đường cùng, ngõ bí của cuộc đời là sự chết, hay trước phi lý,
vô nghiã đến nôn mửa của kiếp người, phận đời, con người không thể tự mình thoát
ra hay tự mình cho mình một lẽ sống đích thực mang lại hạnh phúc, nếu không có Đấng
đem đến cho con người ánh sáng mặc khải về Thiên Chúa, con người, vũ trụ, đời này,
đời sau. Và Đức Giêsu, Thiên Chúa đã đến trong thế giới, đã làm người và ở giữa
loài người để yêu thương, giải thoát, cứu độ bằng quy tụ tất cả mọi người trong
trái tim đầy bao dung, nhân hậu được minh chứng qua cuộc tử nạn và sống lại của
Ngài. Ơn cứu độ này không từ chối ai, không khước từ bất cứ người nào, dù bất xứng,
tội lụy đến đâu, bởi là ơn cứu độ của Thiên Chúa, ơn cứu độ của Đấng tuyệt đối
yêu thương, vô cùng bao dung, nhân hậu, nên giá trị cứu độ vô biên, vô hạn, không
bao giờ vơi cạn, và ngập tràn, chan chứa mọi nơi. Đó là lý do tất cả mọi người đều
được hy vọng cứu rỗi, đều mang trong mình mầm ơn cứu độ nhờ tin vào Đức Giêsu
Kitô, Thiên Chúa cứu độ.
Chính
trong niềm hy vọng được hưởng ơn cứu độ từ thánh giá của Đức Giêsu mà chúng ta
có lý do nuôi lớn niềm hy vọng được gặp lại nhau. Hai niềm hy vọng đan quyện
trong nhau nơi Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ, cũng là Đấng quy tụ tất cả nhân loại
trong hạnh phúc được cứu rỗi.
Một
khi tin tưởng Đức Giêsu sẽ cứu độ tất cả chúng ta, tôi sẽ không còn lo sợ mất
người thân này, xa mãi người quen kia, hay không còn được gặp lại người ơn, người
tình, nhưng tràn đầy niềm vui và hy vọng sẽ được gặp lại mọi người.
4. Tôi
nhận ra ơn bình an của Thiện Chúa quy tụ, hiệp nhất mọi người thiện tâm :
Trong
đêm Giáng Sinh, tiếng hát các thiên thần đã loan báo cho nhân loại một Tin Vui
mừng vô cùng lớn lao : Thiên Chúa xuống thế làm người, để ban ơn bình an
cho người thiện tâm (x. Lc 2,14). Người thiện tâm là người có lòng ngay, có ý
muốn tốt lành, có tâm hồn chân thật, có trái tim nhân ái ; người thiện tâm
còn là người biết chạnh lòng, thuơng cảm,
biết “vui với ai mừng vui, khóc với ai đang
khổ sầu”, biết làm điều lành, tránh điều ác,
không gây đau khổ cho ai, không trở nên tai ương, đe dọa cho người nào.
Như
thế, bất cứ ai ở vào hàng ngũ người thiện tậm, đứng chung đám đông có ý hướng
ngay lành đều là người được Thiên Chúa yêu thương và xứng đáng hưởng ơn phúc Bình
An của Thiên Chúa tình yêu. Ơn bình an là ơn của Thiên Chúa, ơn thuộc về Thiên
Chúa, vì chỉ một mình Thiên Chúa mới ban cho con người bình an thật, “bình
an mà thế gian không ban cho được”, như Đức Giêsu đã qủa
quyết. Ở trong thế giới này, chúng ta có thể có rất nhiều thứ, nhiều sự, nhưng
riêng ơn bình an trong tâm hồn là ơn thuộc về Thiên Chúa, mà người giầu có, quyền
thế, uy lực đến mấy cũng không sắm cho mình được, vì ơn Bình An không thuộc về
thế gian, nên con người không thể mua bán,
đổi chác, chiếm đoạt được ở nhau.
Chính
trong ơn Bình An này mà chúng ta gặp gỡ nhau, gặp lại nhau nếu đường đời muôn lối
làm chúng ta không còn thấy bóng dáng nhau, bởi khi xa nhau, chúng ta nhớ nhau
và cầu xin cho nhau ơn bình an, bởi khi vắng nhau, chúng ta chỉ còn biết trông
cậy vào ơn bình an của Thiên Chúa che phủ người thân của mình ; chỉ biết nài
xin ơn bình an của Đức Giêsu phục sinh gìn giữ, đồng hành với người chúng ta yêu
thương nay phải xa cách ; chỉ biết chạy đến Thiên Chúa là nguồn Bình An thương
xót độ trì người đã đi xa tận chân trời.
Vì thế, hy vọng được gặp lại nhau trong Bình An của Thiên Chúa sẽ luôn là động lực thôi
thúc chúng ta sống thiện tâm, ngay lành.
Qủa
thực, nếu đi theo Đức Giêsu, tôi sẽ chẳng
mất ai trong đời, nếu gắn bó với Đức Giêsu, tôi không phải “xa
mặt cách lòng” đối với bất cứ ai, vì tất cả ở
trong tình yêu và ơn cứu độ của Ngài, vì tất cả được tháp nhập trong Ngài, quy
tụ quanh Ngài, trở về với một mình Ngài.
Đi
theo Đức Giêsu, Ngài dậy chúng tôi cầu nguyện, và khi cầu nguyện: “Lậy Cha
chúng con ở trên trời”, chúng tôi không thể không nhớ đến
nhau, những người con cùng một Cha trên trời ; không thể không dâng lên
Cha niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại, ngày tháng hạnh thông cũng như hoàn
cảnh khốn khó của những người thân yêu, quen biết, sơ giao, kể cả những người không ưa mình và kẻ mình không thích, bởi Ngài dậy chúng
tôi phải cầu nguyện với nhịp đập của trái tim thương xót của Ngài, và với tâm tình
của người có tội với Thiên Chúa, có lỗi với anh em đang cần được xót thương. Chính
trong tâm tình của tội nhân đáng thương và với thái độ khiêm tốn đang cần lòng Chúa thương
xót, cũng như anh em thương cảm, chúng tôi gặp được tất cả mọi người thân quen
còn sống hay đã chết, xa hay gần, thường gặp hay lưu lạc, mất hút trong cuộc đời,
kể cả những người chẳng may đã một lần bị chúng tôi gọi tên là “kẻ
thù, đối thủ”.
Gắn
bó, tháp nhập với Đức Giêsu, chúng tôi sẽ lớn lên trong đức tin nhờ sống đời
thiện tâm, và đức ái cách thiết thực, sống
động khi đến với mọi người đang cần tình
yêu chia sẻ. Chính trong khi phục vụ mọi người, chúng tôi gặp được Chúa, và chính
Chúa sẽ cho chúng tôi gặp lại mọi người, vì trong Thiên Chúa, chúng tôi gặp được
mọi người, và khi chia sẻ, phục vụ mọi
người, chúng tôi gặp được Thiên Chúa, bởi Ngài là Thiên Chúa làm người và là mái ấm yêu thương của toàn thể nhân loại.
Xin
Chúa cho chúng con xác tín rằng:
khi cầu nguyện, chúng con gặp được mọi
người, và trong phục vụ, chúng con cùng mọi người gặp được Chúa, là phần thưởng
đời đời, và ơn Bình An của chúng con.
Jorathe
Nắng Tím