Tháng mười một, mùa thu.
Mùa của những cơn mưa rả rích với bầu trời giăng đầy mây xám.
Tháng kính nhớ các linh hồn với đủ sắc màu của hoa cúc tô điểm, xoá tan
sự lạnh lẽo các nghĩa trang.
Nhưng bên cạnh vẻ đẹp quyến rũ của mùa thu với hoa cúc, lãng mạn
nên thơ với lá vàng rơi rụng, mùa thu cũng là mùa có nhiều người ra đi hơn so
với các mùa khác trong năm.
Cũng không thoát được vòng xoay khắc nghiệt của thời gian, mùa thu năm
nay tôi phải đối diện với sự ra đi của một người bạn chí thân từ thời niên
thiếu.
Bạn tôi mắc căn bệnh ung thư từ hơn bốn năm nay. Bốn năm kiên trì chống
chọi với bệnh tật, chịu đựng nhiều đau đớn thể xác, đương đầu với những cơn
khủng hoảng tâm lý vì tuyệt vọng. Bốn năm với những đợt hoá trị nóng cháy
người, những lần thử máu đến cạn kiệt sức lực. Bốn năm đối đầu với những cơn
nôn thốc tháo vì ảnh hưởng của thuốc... Cuối cùng cơ thể bé nhỏ nhưng đầy can
đảm và nghị lực của bạn tôi cũng đành bất lực đầu hàng căn bệnh quái ác dường
như đang thao túng hoành hành mọi lúc, mọi nơi.
Vào bệnh viện, nhìn bạn tôi nằm trên giường giăng kín những đường truyền
nước biển, dây thở oxy, máy móc chung quanh, cơ thể gần như không còn sức
sống... tôi không khỏi chạnh lòng. Thương bạn tôi, thương thân phận người mỏng
dòn như cánh hoa sớm nở tối tàn, thương cho kiếp người mong manh trước vô
thường của cuộc sống .
Sau những câu chào thăm, hỏi han, hai chúng tôi chỉ biết yên lặng nhìn
nhau. Mọi ngôn từ dường như vô nghĩa, không một lời nào có thể diễn đạt được ý
nghĩ của chúng tôi trong lúc này, lúc mà ranh giới của sự sống và cái chết đang
rất mơ hồ mong manh, lúc mà chia xa đang đến rất gần chúng tôi.
Rồi bỗng dưng bạn tôi đưa bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi và bật khóc.
Tiếng khóc không thành lời nhưng đã lột tả được tận cùng của nỗi sợ hãi. Sợ vì
biết cái chết đang đến gần mà không sao tránh được. Sợ vì sắp phải xa hết mọi
người thân yêu để đi đến một nơi vô định không biết trước. Sợ vì chuyến đi đơn
độc không người đồng hành, không biết điểm đến. Sợ vì không biết những gì đang
đợi mình ở phía trước. Sợ vì không biết rồi mình sẽ ra sao, về đâu ở thế giới
bên kia...
Thật là khủng khiếp khi phải đối diện với những nỗi sợ hãi trước chuyến
đi cuối cùng của cuộc đời. Và tôi thấy thương bạn tôi vô cùng.
Rời bệnh viện trên đường về tôi lại nhận được tin một người bạn thân khác bên
nhà cũng không khỏe. Lại nhớ đến những lời nói của chồng tôi cách đây mấy ngày
: “Anh có cảm tưởng mình sắp chết, không còn sống lâu...” Tôi lại giật mình sợ
hãi. Một nỗi sợ khác với nỗi sợ của bạn tôi nhưng cũng không kém phần nặng nề,
kinh khủng.
Tôi thật sự sợ hãi khi nghĩ đến ngày phải lần lượt chứng kiến sự ra đi
của những người thân yêu. Rồi tôi sẽ phải sống ra sao khi không còn người thân
bên cạnh? Tôi sợ nỗi cô đơn hiu quạnh khi vắng bóng người thân. Tôi sợ một mình
trước khó khăn bế tắc của cuộc sống mà không người chia sẻ.
Tôi thấy
sợ cho viễn cảnh đơn độc một mình trên đời, một mình sau này ra đi.
Vậy hoá ra cái chết không chỉ mang sợ hãi đến cho người ra đi mà còn là
nỗi sợ của cả người ở lại.
Trước sự sợ hãi mà cái chết mang đến cho cả hai phía người đi kẻ ở, tôi
chợt thấy mình cần phải gấp rút thay đổi.
Thật vậy, thời gian không còn nhiều và vô thường thì luôn hiện hữu nên
tôi thấy cần trao yêu thương nhiều hơn cho người thân, cần trân quý hơn những
giờ phút bên nhau. Tranh giành, hơn thua, được mất có mang được gì khi đối diện
với cái chết? Giận hờn, ganh ghét, trách móc còn có giá trị gì khi phải ra đi ?
Khoảng cách của sự sống và cái chết chỉ có thể được nối gần nhau qua yêu
thương, được rút ngắn lại qua sự tử tế chân tình trao nhau.
Ngoài đường lá vàng vẫn tiếp tục rơi rụng như bạn tôi rồi cũng phải ra
đi nhưng bầu trời hôm nay điểm chút nắng cho tôi niềm hy vọng với yêu thương
đong đầy, để chúng tôi, kẻ ở người đi, sẽ không còn cảm thấy sợ hãi trước sự
chia xa của cái chết.
Cầu mong bạn tôi ra đi bình an, tôi cũng hy vọng mình sẽ an bình ra
đi sau khi đã sống trọn vẹn yêu thương với mọi người.
Mây Tím