“Dễ
thương” là hạnh phúc lớn nhất của người được yêu và đang yêu, vì
chỉ người biết mình được yêu rất nhiều mới biết mình dễ thương, và chỉ người đang
yêu rất nhiều mới hiểu giá trị vời vợi của hạnh phúc “dễ
thương” với mọi người.
Vì thế khi say nắng, có mấy tình nhân, nhân tình
đã không dễ thương với nhau ? Và khi nồng nàn, cháy bỏng, chẳng đôi lứa nào
đã hạnh phúc bên nhau mà thiếu lửa “dễ thương”.
Qủa thực, cái làm cho chúng ta dễ thương không
phải là danh phận, chức quyền, của cải, vị thế xã hội, ngược lại, chính những cái
vừa kể lại là nguyên nhân làm chúng ta trở nên “dễ
ghét, khó thương”, bởi có chút danh phận thì dễ kiêu căng, lố
bịch ; tanh tanh mùi quyền thì dễ phách lối, khinh người ; lờm lợm
vinh hoa thì dễ sang chảnh, hợm hĩnh, để rồi “dễ
thương” bị cắt xén, loại bỏ không tiếc thương.
Trong đời thường, biết bao người khi gặp lại,
ta ngỡ ngàng, hụt hẫng khi nhận ra họ không còn “dễ
thương như ngày nào, không còn dễ thương như ngày xưa”,
và ở họ, dễ thương chỉ còn là chuyện qúa khứ, kỷ niệm của ngày đó qua rồi, hình
ảnh nhạt phai của ngày ấy rất xa xôi, chứ hôm nay thì ôi thôi, “khó
thương có hạng, dễ ghét có bằng cấp”. Và như thế, dễ thương chỉ có thể có trong
trái tim yêu thương, ở con người biết mình đang được yêu thương.
Bởi trái tim có yêu thương, cái nhìn mới
trong sáng dễ thương ; trái tim có chất ngất yêu thương, nụ cười mới tươi
thắm dễ thương ; trái tim có chan hoà yêu thương, lời nói mới thân thiện dễ
thương ; trái tim có rộn rã yêu thương, thái độ mới dễ thương hào sảng. Bởi
có biết mình được yêu thương, tim óc mới rạng rỡ dễ thương, thái độ, cử chỉ mới
ân tình dễ thương, và cuộc đời mới dễ thương tuyệt vời.
Thực ra, không ai sống mà có thể từ chối yêu,
hay không để mình được yêu bởi người khác, vì tình yêu tuy ít ai học để thấu đáo,
ít ai nghiên cứu để biết phải yêu thế nào, thương làm sao, nhưng không vì thế mà
người ta tránh được sức mạnh luôn điều khiển, chi phối, ảnh hưởng trên mọi sinh
hoạt đời người của tình yêu, bởi một lý do đơn giản nhưng căn bản, đó là con người
được sinh ra từ tình yêu để không ngừng khao khát yêu và được yêu, như đòi hỏi
và điều kiện tất yếu để hạnh phúc. Vì thế, dù có tất cả, nắm giữ tất cả, cai quản
tất cả, làm nên tất cả, nhưng không yêu và không được yêu, người ta vẫn thấy mình
thiếu thốn, khốn nạn, bất hạnh, vô phúc.
Nếu tình yêu quan trọng và cần thiết cho con
người và đời sống đến mức độ không thể thiếu, thì chẳng ai có thể tự cho mình là
người không yêu thương ai, và cũng không thể nói : chẳng được thương yêu bởi
người nào. Ý nghĩ này qủa “không tưởng”, và
là sản phẩm chính hiệu của ảo tưởng và kiêu căng, bởi tất cả mọi người tuy ít
nhiều, cách này hay cách khác đều yêu và được yêu. Vấn đề là đã không biết mình
yêu và được yêu, hoặc không công bằng, lương thiện nhận mình đang yêu và được yêu.
Vâng, không ai không yêu thương và không được
thương yêu, vì tình yêu là quà tặng vĩ đại của Thượng Đế dành cho mọi người, và
là kho tàng hạnh phúc tuyệt vời con người toàn quyền sử dụng và có khả năng
trao tặng nhau, nên từ khước, chối bỏ tình yêu mình đang có, đang nhận, cũng như
nhắm mắt, lạnh lùng làm lơ trước tình yêu mình nên trao dâng và tình yêu mình được
nhận lãnh thiết tưởng là hành vi “đánh mất mình”
trầm trọng và rất tội nghiệp, đáng thương.
Nhận ra mình “đang
yêu và được yêu”, biết mình “đang
thương và được thương” không những là điều kiện để sống hạnh phúc,
mà còn là lý do để mình “dễ thương với chính mình” là
người đang yêu thương, và “dễ thương với mọi người” là
những người đang yêu thương mình. Với ý thức tình yêu, chúng ta sẽ hồn nhiên “dễ
thương” với người thấp kém, bé nhỏ, yếu đuối hơn chúng ta, vì tình
yêu đích thực mang nặng cảm thương và biết chạnh lòng ; với cảm thức tinh
tế của người đang yêu, chúng ta đơn sơ “dễ thương” với
những người cần đến mình, vì tình yêu chính danh mang theo lòng tốt, tình nhân
loại ; với niềm vui dạt dào của người được yêu thương, chúng ta đằm thắm
nhưng qủa cảm “dễ thương” với
những người không mấy thiện cảm với mình, vì cây tình yêu qúy hiếm chỉ cho đời những bông hoa tuyệt đẹp, tuyệt xinh
khi được chăm bẵm bằng qủang đại, bao dung ; và với hạnh phúc được mãi mãi
yêu thương, chúng ta ân cần “dễ thương” với
những người mà một đời “ơn sâu, nghiã nặng”,
vì tình yêu đậm đà, sâu lắng niềm tri ân.
Mến chúc bạn luôn gặp trên đường đời những
con người dễ thương, vì không gì hạnh phúc hơn được đồng hành với những bạn đường
dễ thương. Chung đường bên đôi chân dễ thương của những con người dễ thương, đường
đời sẽ bớt mệt nhọc, truân chuyên, chuyện đời sẽ bớt khó khăn, căng thẳng, và
việc đời sẽ bớt nặng nề, nhiêu khê.
Nhưng để ước mơ được chắc chắn thực hiện, tôi với bạn, chúng ta cũng không
ngừng cố gắng trở nên những bạn đường dễ thương, những con người dễ thương với
tâm tình dễ thương, ngôn từ dễ thương, nụ cười dễ thương, ánh mắt dễ thương, cử
chỉ dễ thương, nếp sống dễ thương, và cả một đời dễ thương khi không ngừng ý thức :
tôi đang rất yêu và rất được yêu.
Jorathe
Nắng Tím