Đầu
tháng Mười Một, Giáo Hội Công Giáo toàn cầu mừng lễ các Thánh nam, nữ và cầu
nguyện cho các đẳng linh hồn để biểu hiện mầu nhiệm Hiệp Thông. Trong hiệp
thông bao hàm lòng biết ơn, và nghiã cử đền đáp “ơn sâu nghiã nặng” của người sống
đối với người đã qua đời. Cũng trong tháng này, vào thứ năm của tuần thứ tư, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ mừng lễ Thanksgiving,
là lễ toàn dân dâng lời tạ ơn Trời đã ban cho đất nước và mọi người một năm
bình an. Đây được coi là nét đẹp của văn minh nhân loại, mà người viết xin được
gọi là “Văn Hoá Cảm Ơn”.
Sở
dĩ gọi là nét đẹp, vì đó là điều tốt đẹp mà ai cũng phải công nhận, bởi không ai
có thể chối từ, phủ nhận giá trị của lòng biết ơn và nghiã cử đền ơn, đáp ơn ;
cũng không ai không muốn người khác biết ơn, nhớ ơn mình. Gọi là văn hoá, vì biết
ơn là tinh hoa, cái tuyệt vời còn đọng lại làm cho nếp nghĩ, nếp sống của con
người đượm thắm tính người và tình người.
Biết
ơn, vì thế là điều không thể thiếu ở mỗi người, không chỉ vì tính nhân văn tốt
đẹp, vì giá trị cao qúy, mà còn là bổn phận, nghiã vụ và vinh dự của con người trong
đời sống. Là bổn phận, vì có ai ra đời làm người, trưởng thành và sống đời người
lại không cần đến tình thương và lòng tốt của người khác ? Là nghiã vụ,
vì có ai tự mình vào đời và một mình làm
nên tất cả, mà không chịu ơn ai ? Là vinh dự, vì lòng biết ơn làm cho người
biết ơn trở nên đáng kính, đáng yêu, dễ thương, dễ mến, và nghiã cử biết ơn làm
cho mọi người ngưỡng mộ, cảm phục.
Hãy
quan sát một gia đình, ở đó không ai biết ơn ai, khi con cái bất hiếu, vợ chồng vô ơn, và cả nhà, từ tháng
trước qua tháng sau, từ năm này sang năm nọ, không ai biết nói lời “cảm ơn”,
không ai tỏ một thái độ, cử chỉ, hành động biết ơn người thân yêu cùng mâm cơm,
cùng mái ấm ; đó là chưa kể gia đình ấy chẳng quan tâm đến họ hàng, gia tộc,
hàng xóm láng giềng, và tất nhiên lời cảm ơn được các thành viên gia đình xếp
vào loại hàng xa xỉ cực hiếm.
Trong
sinh hoạt xã hội, nếu văn hoá biết ơn không thâm nhập và bao trùm, thì lời cám
ơn, thái độ tri ân, tâm tình cảm tạ đều bị coi là chuyện hoang đường, cổ tích,
rườm rà, vô ích, và người ta ra vào gặp gỡ, đối tác, trao đổi, như những người không
quen biết từ những hành tinh xa lạ. Vì thế, thỉnh thoảng chúng ta cũng cần cho
dừng lại nhịp sống vội vã, tất tả, để hỏi xem : Lối sống vô cảm, vô ơn có
khi nào đã len lỏi vào gia đình, cộng đoàn, khu phố, làng xóm của chúng ta mà
chúng ta chưa biết không ?
Qủa thực, không cần phải đợi lâu mới có đáp án, vì
chỉ cần hỏi những người giúp việc trong nhà có bao giờ nhận được lời cảm ơn của
ông bà chủ, và các con ông bà chủ không ? Những tiếp viên trong các quán
ăn, nhà hàng có thường nhận được lời cảm ơn của khách không ? Những em bé
và những người làm công vất vả, lam lũ, nghèo khó thi thoảng có được người lớn,
người có chức tước, quyền thế, ảnh hưởng mở lời cảm ơn không ? Những cô y
tá, y công quên mình, ngày đêm tận tụy phục vụ trong các bệnh viện, trạm xá có
được bệnh nhân tỏ lòng trìu mến, và biết ơn không ? Những học sinh, sinh
viên có nghĩ tới việc mở lời cảm ơn thầy cô sau giờ học không ? Những bác
tài lái xe buýt, taxi, xe đò, hay những anh xe ôm có nhận được lời cảm ơn không ?
Hay ai nấy chỉ nghĩ : “trả tiền, chi tiền xong rồi thôi. Đã tốn tiền, sao
lại phải cảm ơn ?”. Nhiều người còn gay gắt hạch sách : “Không cảm ơn
tôi thì thôi, chứ mắc mớ gì tôi phải cảm ơn vì tôi không ăn, tôi không bệnh,
tôi không đi xe, tôi không học, tôi không mua thì các anh chị lấy tiền đâu mà sống ?”.
Thật kinh dị ý nghĩ nặc mùi “buôn bán, thương trường” của một xã hội hoàn toàn
bị đồng tiền chi phối, điều khiển !
Vì
thế, một xã hội không “Văn Hoá Cảm Ơn” sẽ dần dà biến con người thành những người
máy lạnh lùng, vô cảm và mọi tương quan sẽ thoái hoá xuống hàng đổi chác, mua
bán, mất hết nhân nghiã, ân tình. Mất nhân nghiã, ân tình vì nhân nghiã không
thể “cân, đo, đong, đếm”, ân tình không thể tính toán bằng thước đo vật chất, bằng
cân tiểu ly định lượng vàng bạc, hay qua máy đếm tiền tinh xảo ở ngân hàng, vì
nhân nghiã là một giá trị thiêng liêng, và ân tình thì vô hình, bất tử, nên có
khi chỉ cho nhau một ly nước lạnh, một chén cơm nguội chẳng đáng giá gì cũng đã
là cho nhau cả tấm lòng, trao tặng nhau cả khối tình yêu thương.
Đứng
trước những thiếu sót, khập khễnh, chênh vênh, xiêu vẹo của nền văn hoá biết
ơn, chúng ta phải làm gì ?
Thiết
tưởng chẳng có gì phải làm ngoài “Biết”. Biết mình cần nhiều người, biết mình
đã cần, đang cần, và mãi mãi cần rất nhiều người, bằng chứng là chết rồi cũng
còn cần người tẩm liệm, chôn cất, hoả táng, cúng viếng, ma chay, xin lễ cầu
nguyện… ; biết mình chịu ơn nhiều người : chịu ơn trực tiếp đã đành,
mà còn chịu ơn gián tiếp vô số những người
chưa một lần nghe tên, như những người đã phát minh ra điện, bóng đèn, và
phương tiện giao thông như máy bay, xe lửa, xe hơi, sáng chế những đồ gia dụng
cần thiết như máy giặt, nồi điện, robot quét nhà, những nhu cầu thông tin, liên
lạc như internet, điện thoại…và hàng triệu những sản phẩm ích dụng khác làm cho
đời sống thoải mái, hạnh phúc hơn ; chưa kể biết bao nhiêu người đã dầy
công học tập để phục vụ đời sống ở mọi lãnh vực từ vật chất, thể lý đến tâm linh như các bác sĩ, kỹ sư, kiến trúc
sư, nhạc sĩ, nhạc công, nhà tâm lý, linh mục, thượng toạ, đại đức, thầy cô giáo….
Ngoài ra, cũng cần biết : so với những gì người đời cống hiến, trao tặng,
thì những gì chúng ta đóng góp cho đời qủa không có gì đáng kể. Nhưng vấn đề
không phải ít hay nhiều, vĩ đại hay không đáng kể, nhưng vấn đề hệ tại ở việc
chúng ta có biết để Biết Ơn, có biết để Ghi Ơn, có biết để Nhớ Ơn, có biết để Đền
Ơn người khác hay không.
Bên
cạnh Biết để sống “Văn Hoá Cảm Ơn”, chúng ta còn phải làm cho nền văn hoá biết
ơn ấy lan toả, lớn mạnh, bằng làm gương biết ơn, sống tinh thần biết ơn, thực
hành Văn Hóa Cảm Ơn, khi không quên nói lời cảm ơn với thái độ biết ơn chân
thành ; bằng nhắc nhở con em, nhất là tập cho các bé nói lời cảm ơn trong
các nhà trẻ, mẫu giáo, tiểu học, để nếp sống có nhân văn, tình người ăn sâu vào
đời sống các bé ngay từ ấu thơ, bởi hậu qủa của cộng đoàn xã hội gồm toàn những
người vô ơn sẽ vô cùng bi thảm, khi không ai biết ơn ai, để rồi đến một lúc mọi
người của xã hội, cộng đoàn ấy sẽ biến thành vô cảm, nhẫn tâm, độc ác với nhau,
như câu nói trứ danh bằng tiếng latinh : Homo homini lupus - Người là lang
sói của người.
Thực
vậy, nếu “lời chào nhau” đẹp, thì “lời cảm ơn nhau” còn đẹp hơn rất nhiều,
vì cảm ơn gói ghém tâm tình yêu mến sâu đậm. Khi cảm ơn ai, ta không chỉ tỏ
lòng yêu mến bản thân người ấy, mà còn biểu hiện sự trân trọng đối với việc làm
của người ấy dành cho ta. Lời cám ơn khi ấy không những có giá trị nhân bản, mà
còn mang giá trị tâm linh, một giá trị tuyệt đối, vô cùng. Từ đó, đời sống của
ta được nâng lên tầm mới, phong phú và thăng hoa.
Những
tháng cuối năm là dịp chúng ta tỏ lòng cảm ơn nhau. Nếu nước ngoài có lễ Thanksgiving, thì ở quê hương chúng ta
có lễ Tạ Ơn ngày cuối năm, và đặc biệt ngày đầu năm, là dịp người người,
nhà nhà đến với nhau với lời chúc Tết rạo rực ân tình, nôn nao tình nghiã, cũng
là dịp mọi người cảm ơn nhau, tỏ lòng biết ơn nhau về những nghiã cử đã dành
cho nhau trong suốt năm cũ. Truyền thống và văn hoá đạo đức, nhân bản sống động
ấy mong mãi được gìn giữ, phát huy, để
chúng ta không phải hổ thẹn với Tổ Tiên và hậu duệ về tình trạng thiếu
Văn Hoá Cảm Ơn của thời đại chúng ta đang làm chủ.
Joratrhe
Nắng Tím