Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

GIÁNG SINH CỦA NGƯỜI TRẺ


Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít. Người là Đức Kitô, Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người : anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ” (Lc 2,11-12).
Những người trẻ chăn chiên “sống ngoài đồng và thức đêm chăn giữ đàn vật” trong vùng ấy đã “nhìn thấy vinh quang của Chúa chiếu tỏa chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ : anh em đừng sợ” (Lc 2,8-9).
Tất nhiên phải “kinh khiếp, hãi hùng”, vì anh em mục đồng là những người trẻ nghèo khó, quê mùa, dốt nát, quanh năm suốt tháng ở ngoài đồng chăn giữ chiên cừu, chưa một lần đến trường, không biết ngồi xe đẹp, ăn nhà hàng, dạo chơi phố xá sầm uất, sang trọng, đông người. Nay bỗng được thấy “ánh sáng vinh quang của Thiên Chúa” giữa đêm khuya, họ hết hồn hết viá, vì ánh sáng làm họ sợ, làm chói mắt họ, những con người bé nhỏ, chịu thua thiệt mọi bề, suốt đời chỉ “leo lét” với  bếp lửa củi than. Ánh sáng cũng làm “thất kinh bát đảo” họ, những người trẻ  ngây thơ, mộc mạc chưa bao giờ dám tự mình nghĩ về Thiên Chúa, hay dám mơ được biết và gặp gỡ Ngài, vì với họ, Thiên Chúa vô cùng cao cả, cao xa, chí công vô tư, và nghiêm khắc thưởng phạt. Ánh sáng  chói chan lan toả khi sứ thần Chúa đến loan báo Tin Vui đã làm  rụng rời chân tay họ,  những người trẻ xuất thân từ gia đình nghèo, vừa chập chững lớn đã đóng chặt cuộc đời vào kiếp “sống ngoài đồng và thức đêm chăn giữ đàn vật” (Lc 2,8).
Qủa thực, đêm ấy, ở cánh đồng Bêlem, những mục đồng trẻ, nghèo khó đã bị đặt trước  những bất ngờ làm hoảng sợ, những biến cố làm hoảng hồn, những sự lạ làm hoảng hốt. Nhưng trước những bất ngờ, biến cố, sự lạ bất thường, và phi thường đó, những người trẻ năm xưa  đã có chọn lựa nào, và phản ứng ra sao ?
1.   Những người  chăn chiên trẻ đã ngồi lại và cùng bàn bạc :
Tin Mừng ghi rõ : “Khi các sứ thần từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau : Nào chúng ta sang Bêlem, để xem sự việc xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết” (Lc 2,15).
Người già, vì sống lâu, nhiều kinh nghiệm cuộc sống nên ít chịu bàn bạc, lắng nghe người khác, và thường coi mọi người không sành sỏi, hiểu biết để ứng xử khôn ngoan bằng mình ; người có quyền chức, vì vị thế lãnh đạo, tự cho mình biết tất cả, hiểu mọi sự, nắm vững mọi tình huống, nên càng không muốn bàn bạc, lắng nghe ai ; người khoa bảng, ỷ mình thông minh, biết xa hiểu rộng, nên cũng rơi vào tình trạng tự cao tự đại, không thích bàn bạc, lắng nghe, vì coi mình là “bách khoa tự điển”, kho tàng kiến thức của nhân loại. Chỉ người trẻ chưa sống nhiều, chưa làm nhiều, chưa hiểu nhiều, lại non nớt, vụng về, hậu đậu, bồng bột, hay sai phạm, dễ lầm lỗi mới không dám tự mình quyết định, tự mình quyết đoán, tự mình hoạch định, nhưng vui vẻ ngồi lại bàn bạc , lắng nghe ý kiến, lời khuyên, và học hỏi kinh nghiệm của người lớn, hiểu biết hơn mình.
Khi ngồi lại và bàn bạc với nhau, những người trẻ  chăn chiên nghèo ở cánh đồng Bêlem năm xưa đã sống tinh thần khiêm tốn và đồng đội của người trẻ, khi không ai trong họ đã áp đảo, ra lệnh, hay độc tài “cả vú lấp miệng em”, ỷ mạnh lấn át, ép buộc người khác làm theo ý mình, nhưng tất cả đều chân thành hợp tác, tôn trọng và tương trợ nhau, nhẹ nhàng, đằm thắm chia sẻ ý kiến, kinh nghiệm, kiến thức, khả năng để đi đến chọn lựa tốt nhất và cùng thực hiện quyết định chung : lên đường “sang Bêlem” ( Lc 2,12).
2.   Những người chăn chiên trẻ ở Bêlem là những người thiện tâm :
Người thiện tâm là người có lòng ngay, có tâm hồn lương thiện, có trái tim trong sáng. Nói cách khác, người thiện tâm là người không thành kiến, thủ đọan, ác ý, ác tâm ; không nuôi hận thù, đố kỵ, ganh ghét. Nhưng quan trọng nhất, người thiện tâm là người luôn hướng đến Chân - Thiện - Mỹ, nghiã là luôn thao thức đi tìm Sự Thật, khát khao điều Tốt Lành và phấn khởi trước những gì Xinh Đẹp, bởi tâm hồn họ không bị gian ngoa, dối trá thống lĩnh, nên ở đâu có Sự Thật, nơi đó họ tìm đến, đâu có Sự Thật, ở đó có mặt họ. Cũng vậy, tâm hồn lương thiện, ngay chính của họ không để điều xấu, bất chính, bất công xâm nhập biến thành sào huyệt, và trái tim hạnh phúc của họ luôn hướng về Cái Đẹp tuyệt đối, như đoá “hướng dương” luôn tìm kiếm mặt trời.
Vì có tâm hồn ngay chính, trái tim hướng thiện, lý trí và ý chí đi tìm sự thật, nên những người chăn chiên trẻ đã không do dự, ngần ngại, so đo, tính toán hay cân nhắc hơn thiệt trước Tin Vui được sứ thần loan báo, nhưng đã quyết định  lên đường “sang Bêlem, để xem sự việc đã xẩy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết” (Lc 2,15). Chính “thiện tâm” đã cho họ tinh thần sáng suốt, nghị lực dồi dào và niềm vui khôn tả để hăng say cùng  đi Bêlem giữa đêm khuya xem Sự Thật Thiên Chúa mặc khải.
Thực vậy, càng được người khác coi là giỏi giang, giầu có, thế lực, thành công, người ta càng dễ kiêu căng, và khó tin “những gì Chúa  tỏ cho biết”, vì tâm không còn thiện, lý trí không còn bén nhạy trước chân lý, lương tâm không còn ngay thẳng, trong sáng để nhận ra  điều tốt, điều xấu, nhất là ý chí cằn cỗi vì tham vọng, khô héo vì kiêu căng, tàn lụi vì “mưu thâm chước độc” không cho phép chọn lựa đúng và quyết tâm để thực hiện điều lành, việc tốt. Chỉ những con người “có tâm lành, có trái tim hướng thiện, có cõi lòng  khao khát chân lý và  sự công chính  như những mục đồng trẻ ở Bêlem : nghèo nhưng hiền lành, nhân ái ;  thất học nhưng khao khát sự thật ; bần hàn nhưng lương thiện, hồn nhiên mới rộng lòng đón nhận Mầu Nhiệm Thiên Chúa và Nước Trời ; mới phấn khởi, hăng hái lên đường mà không bận bịu, vương víu ; mới trung thực, lương thiện trước Sự Thật được Thiên Chúa mặc khải (x. Mt 11,25-26), và mới thực là những người được huởng ơn Bình An của Thiên Chúa làm người như tiếng hát các thiên thần đêm Giáng Sinh : “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình An dưới thế cho người thiện tâm”.
3.     Những người chăn chiên trẻ Bêlem là những người đầu tiên loan báo Tin Mừng Giáng Sinh :
Sau Tin Vui Giáng Sinh được loan báo bởi các sứ thần là đến lượt các người trẻ chăn chiên phấn khởi, hân hoan kể lại cho mọi người, trên đường về từ Bêlem “mọi điều họ đã được mắt thấy, tai nghe” (Lc 2,20). Họ là những người đầu tiên loan báo Tin Mừng Giáng Sinh, như bà Maria Mácđala sẽ là người đầu tiên loan báo Tin Mừng Phục Sinh của Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người.
Tin mừng Luca thuật lại niềm vui của những nhà truyền giáo trẻ, nghèo, xuất thân từ nghề “thức đêm chăn chiên cừu  ở ngoài đồng”. Họ tràn đầy ơn Bình An của Ngôi Lời làm người, mà họ vừa được chiêm ngưỡng, thờ lậy ở Bêlem, đúng như lời sứ thần đã nói với họ : “Họ gặp bà Maria, ông Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ” (Lc 2,16).
Ở đây, một lần nữa, chúng ta nhận thấy : họ thực là những người thiện tâm trước Chân Lý, bởi nếu không có tâm thiện, lòng ngay, trái tim công chính, trung thực, những người trẻ này khó có thể tin “Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ” (Lc 2,16) lại có thể là Thiên Chúa ; hai ông bà Giusa và Maria nghèo khó lại có thể là thân sinh của Đấng Thiên Sai ; chuồng chiên lừa tanh dơ dáy, tanh hôi lại có thể là nôi cho Thiên Chúa ra đời ; đêm khuya thanh vắng, giữa “đồng không mông quạnh » Bêlem vô danh tiểu tốt lại có thể là vương quốc đón chào Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể dù đã được sứ thần báo trước (x. Lc 2,12).
Thực vậy, rất khó để tin “đây chính là Thiên Chúa”, cực kỳ khó chấp nhận “Thiên Chúa của tôi, của chúng tôi qúa nghèo khó, cơ hàn”, và hầu như hoàn toàn phi lý đến độ bất mãn  trước cảnh  sinh vào đời quá ư bệ rạc của Thiên Chúa toàn năng, toàn thiện, toàn mỹ, Vua trời đất.
Trong hai ngày 19-20 tháng 11/2019 vừa qua, giáo tỉnh Hà Nội quy tụ hơn hai mươi ngàn bạn trẻ công giáo cho Đại Hội Giới Trẻ lần thứ XVII tại đền thánh Phú Nhai thuộc giáo phận Bùi Chu. Một đại hội có tầm vóc đã thành công mỹ mãn, với quang cảnh cảm động và rất ấn tượng, khi các Giám Mục thuộc giáo tỉnh, với sự hiện diện của vị Đại Diện Toà Thánh, cùng các bạn trẻ chăm chú  lắng nghe trong hạnh phúc Hiệp Thông với Giáo Hội toàn cầu thông điệp qúy báu của Đức Thánh Cha Phanxicô gửi riêng các bạn trẻ đang tham dự đại hội và toàn thể giới trẻ công giáo Việt Nam. Ngài ân cần dặn dò các bạn trẻ hãy yêu mái ấm gia đình, yêu quê hương, dân tộc, yêu gia đình Giáo Hội, và chia sẻ niềm tin, gửi gắm kỳ vọng của ngài ở các bạn trẻ, khi kêu gọi mỗi người hãy trở nên người loan báo Tin Mừng bằng  đời sống chứng nhân có trách nhiệm, trung thực và luôn lạc quan.
Hiệp thông với các bạn trẻ, người viết mạo muội nối kết hình ảnh của những người trẻ chăn chiên cách đây hơn hai ngàn năm ở cánh đồng Bêlem với hình ảnh người trẻ mà Đức Thánh Cha Phanxicô mơ ước gặp được ở giới trẻ công giáo Việt Nam. Đó là  những  người chăn chiên trẻ  vừa đi vừa phấn khởi tôn vinh, ca tụng Thiên Chúa, và kể lại cho mọi người mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như sứ thần Chúa ã nói với họ. 
Nhưng để có thể “kể đúng những gì đã được nói với họ”, và “kể đúng những điều đã được mắt thấy tai nghe”, những người  chăn chiên trẻ Bêlem đã sống đời  Thiện Tâm với  Hồn Nhiên, Trung Thực, Bác Ái, Huynh Đệ, và Niềm Vui của Tin Mừng.
Cầu chúc các bạn trẻ thân yêu muà Giáng Sinh tươi trẻ với tinh thần của Trẻ Thơ Giêsu “sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ” (Lc 2,12).          

Jorathe Nắng Tím