Viết
về từ thiện là hướng lòng về người nghèo, người nghèo có thể là bác xe ôm hàng
xóm với năm đứa con nhỏ bụng ỏng da chì, hay cụ già cuối thôn cô qủa, mà cũng
có thể là chính tôi, người đang viết những dòng này; bởi nghèo không chỉ tóm gọn
trong thiếu thốn vật chất, mà có thể nghèo ở tinh thần như nghèo kiến thức, nghèo
đạo đức, nghèo tư duy.
Nếu
tuổi thơ có tâm lý tuổi thơ, tuổi già có tâm lý tuổi già, người giầu có tâm lý
người giầu, thì người nghèo cũng có những đặc tính riêng, những vấn đề riêng,
những suy tư, chọn lựa riêng không giống những người thuộc các thành phần xã hội
khác.
Trước
hết, người nghèo là người mang nhiều mặc cảm: mặc cảm nghèo, mặc cảm thua thiệt,
mặc cảm bị Trời đoạ đầy, mặc cảm bị người đời bỏ rơi, mặc cảm không được lắng
nghe, mặc cảm là người “không tiếng nói”, mặc cảm không được tham dự, góp phần,
mặc cảm bị cô lập, khoanh vùng, mặc cảm vô tích sự, gánh nặng của cộng đoàn, mặc
cảm thừa thãi, vô dụng, mặc cảm vô tài, bất lực, mặc cảm ăn bám ở nhờ, mặc cảm
tầm gửi, lệ thuộc… và vô số những mặc cảm
không tên khác.
Vì
mang qúa nhiều mặc cảm, người nghèo rất nhậy cảm trước cái nhìn, lời nói, thái
độ của người khác, nhất là của những người thân cận, quen biết, hay những người
giúp đỡ họ. Họ dễ hiểu lầm cái nhìn của người khác, dễ tủi thân khi nghe những
lời không êm tai, dễ đau khổ trước thái độ thiếu tôn trọng và ân cần. Tâm hồn
người nghèo như sợi giây đàn qúa căng, nên chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ rung lên tiếng lòng bi thương, ai oán.
Sẵn
căng thẳng vì cảnh nghèo, trái tim người
nghèo như liên lỷ lên cơn sốt, động một tý là nhiễm độc, sơ sẩy một chút
là bị tổn thương, nên những sơ ý của người
khác dễ trở thành niềm đau, nỗi nhục của
họ.
Vì
thế, đến với người nghèo bằng thái độ kẻ cả, trịch thượng là xúc phạm họ; giúp
đỡ họ mà kể công, tạo áp lực là chà đạp họ; cho họ cơm ăn, áo mặc mà nạt nộ họ là xỉ nhục họ; giúp họ “xoá đói giảm
nghèo” mà chì chiết, mặt nặng mặt nhẹ với họ là vùi dập họ chìm sâu hơn; chia sẻ,
bàn bạc với họ để giúp họ ra khỏi cảnh nghèo mà lên lớp dậy dỗ là đẩy họ vào chân tường thất bại.
Bởi
người nghèo sẵn “nghèo” nên sẵn sàng liều lĩnh phí đời, buông đời khi bị xỉ nhục.
Bởi người nghèo sẵn không có gì, nên chẳng có gì được coi là quan trọng cần phải
cất giữ với họ, kể cả sự sống, khi bị người khác coi thường, khinh khi. Và đó
chính là lý do khiến những người làm từ thiện phải đặc biệt lưu ý, hầu tránh
gây thêm khổ đau, buồn tủi cho người nghèo đang khi mình thực lòng muốn chia sẻ,
ủi an, nâng đỡ họ.
Để
tâm hồn người làm từ thiện luôn nồng nàn tình yêu người nghèo và cái nhìn, lời
nói, thái độ của họ mãi là những hạt giống Hy Vọng, Tin Yêu, tưởng không gì hay hơn là thắp sáng trong tim tâm tình biết ơn người nghèo.
Qủa
thực, không gì phi lý hơn khi mang của đi cho mà còn phải biết ơn. Nhưng đó là
suy nghĩ bình thường, dễ đưa đến thái độ coi người nhận sự giúp đỡ “thấp cơ, dưới
trướng, không cùng đẳng cấp” với mình. Đó cũng là lý do dễ biến những người làm
từ thiện trở thành những người đạo đức “tự mãn, tự hào” với công trạng của
mình.
Khác
với ý nghĩ trên là tâm tình biết ơn người nghèo; vì chính nhờ người nghèo mà ta nhận ra ta cũng nghèo
như họ, nếu có khác là khác ở phạm trù nghèo, và mức độ nghèo. Biết ơn người
nghèo cũng giúp ta tránh kiêu căng, ngạo
mạn khi nghĩ mình chẳng bao giờ nghèo, vì ai biết hết được ngày mai? Nhưng quan
trọng hơn là người nghèo cho ta cơ hội chia sẻ, phục vụ và nhờ đó, ta biết sống
tình người; và nhờ có tình người, đời ta được coi là một đời người đáng sống, có giá trị.
Tâm
tình biết ơn người nghèo rất cần thiết, vì người nghèo mang lại cho đời ta phúc
lộc. Sở dĩ họ mang lại ơn phúc, vì người nghèo là người của Trời, Phật, người
được Trời yêu thương, được Phật che chở, và ai phục vụ người nghèo, người ấy được
Trời thương, Phật phù hộ. Kinh Thánh của Thiên Chúa giáo đã khẳng định người
nghèo được Thiên Chúa yêu thương và ai làm phúc cho người nghèo là “làm phúc”
cho chính Thiên Chúa: “Việc gì con làm cho một trong những người anh em bé nhỏ
nhất, chính là làm cho Ta” (Mt 25,40).
Thiên
Chúa đã chọn người nghèo làm đối tượng tình yêu của Ngài và là đường cho con
người đến gặp Thiên Chúa. Qua người nghèo, chúng ta đến với Thiên Chúa và với
người nghèo, chúng ta bước vào thiên đàng.
Gửi
gắm bạn những chia sẻ về “người nghèo và
làm từ thiện”, người viết không mong gì hơn là được cùng bạn tập yêu thương hơn
mỗi ngày, không chỉ yêu mẹ cha, anh em, vợ con, gia đình, bạn hữu, mà còn yêu
nhiều, yêu hơn nữa những người nghèo còn vất vưởng, cơ cực ở gần nhà, trong xóm
ngõ, giữa công viên, trên hè phố… Họ là những người đáng yêu, tuy dung mạo đáng
buồn vì nghèo. Họ là những người dễ thương, nhưng đáng thương vì túng quẫn.
Nhưng trên hết và trước hết, họ là những con người như bạn, như tôi và đang cần
bàn tay của tôi, của bạn.
Viết xong tại Paris ngày 27/9/2013,
Lễ thánh Vincent de Paul, Tông Đồ Người Nghèo.
Jorathe Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét