Làm ơn cho người khác là một niềm vui với
những người có lòng tốt, có trái tim quảng đại; nhưng lại là một gánh nặng, một
mất mát với những người ích kỷ, bon chen, tính toán. Không bàn đến gánh nặng
này, ở đây ta chỉ chia sẻ niềm vui của những tâm hồn quảng đại hay làm ơn cho
người khác.
Người thích thi ân, giúp đỡ người khác là
người có lòng thương người. Có thương người mới mau mắn giúp người,
có yêu người mới san sẻ cơm bánh, hy sinh thời gian, sức khỏe cho người. Thiếu
tình yêu từ trái tim, bàn tay khó có thể mở ra để ban phát.
Khi làm ơn, giúp đỡ, đương sự ít nghĩ đến đòi
ơn; nhưng thi ân như một bổn phận, một niềm vui, một cố gắng phải có của con
người dành cho con người. Họ cũng không tính toán, so đo, tìm kiếm gì cho bằng
chỉ nghĩ đến ích lợi và hạnh phúc của người mình thi ân. Chính vì thế, chuyện
trả ơn là chuyện của người chịu ơn chứ không là đợi chờ, điều kiện, mục đích
nơi người thi ân. Người làm ơn cũng chẳng nghĩ gì, chẳng buồn gì khi người chịu
ơn quên họ hay chẳng mảy may nhớ đến ơn họ đã làm. Trách móc người vô ơn, chê
bai người vong ân thường là của những người ngoài cuộc, nhận xét với con mắt
khách quan; còn chính người thi ân thường chẳng biết mô tê và chẳng nhớ
đã làm gì cho ai.
Chấp nhận người khác quên ơn mình là giá trị
của người thi ơn. Thi ơn lúc đó trở thành một nghĩa cử cao đẹp không gì so sánh
được trong sinh hoạt của con người. Nó nói lên sự cao thượng của tâm hồn và nét
đẹp tuyệt vời của tình người không biên giới, không đổi chác. Nếu thế giới loài
người chỉ có những con tim đóng cửa, chỉ gồm toàn những nhà kinh doanh tình cảm,
những lái buôn tình yêu, những đầu nậu ơn nghĩa thì thế giới sẽ không còn tình
nhân loại và con người sẽ mất hết đất sống. Sở dĩ thế giới còn đẹp, tình người
còn xanh, ơn người còn đỏ thắm, chính là nhờ sự có mặt của những con tim quảng
đại, những bàn tay thi ân không mỏi mệt.
Tuy thế, người thi ân đôi lúc cũng có nỗi khổ:
làm ơn mắc oán. Đã hẳn làm ơn thì chẳng cần chi đến ơn phải trả;
nhưng oái oăm thay, đôi lúc không những ơn không được trả mà ngược lại oán lại
theo sau. Người thụ ơn phút chốc có thể oán trách người thi ân và xem ân nhân
như thù địch của mình.
Trước khi chia sẻ về một thái độ phải có, ta
dừng lại ở đây để phân tích tâm lý của người thụ ơn.
Người thụ ơn, không kể một số ít biết ơn,
luôn muốn và tìm mọi cách đền đáp ân sâu nghĩa nặng; còn đa số rơi vào một tình
trạng tâm lý rất phức tạp là tạo nên hờn oán để xóa mặc cảm chịu ơn.
Tiến trình có thứ tự theo từng giao đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là buổi bế tắc, eo hẹp,
khó khăn phải cần đến người khác. Vì cần đến người nên chiều người, biết điều
với người, dễ thương với người và làm mọi chuyện để được người thương. Được người
thương, được người giúp đỡ. Giai đoạn thứ nhất xem như hoàn thành tốt đẹp.
Giai đoạn thứ hai là thời thịnh vượng. Nhờ có
sự giúp đỡ của người nên công việc được hạnh thông, suông sẻ. Ỷ thức về khả
năng của mình có cơ hội tung hoành.
Giai đoạn thứ ba là giai đoạn quá độ của ý
thức “cái tôi toàn năng”. Trong ý thức quá độ và lệch lạc này,
người thụ ơn muốn xóa hoàn toàn và tận gốc rễ cái quá khứ “bế tắc, eo hẹp,
chịu ơn ” của mình. Họ không thể để sót lại bất cứ dấu vết gì của việc
chịu ơn, của thời được giúp đỡ vì nghĩ rằng mình sẽ không thể “trọn vẹn là
mình “, sẽ không nói lên cho đời hết khả năng của mình nếu còn một
hình ảnh “tháng ngày ơn nghĩa xưa”. Ý tưởng “toàn năng”
thống trị trong họ bắt họ phải nghĩ rằng: tôi có thể làm được tất cả, còn
chuyện ngày xưa có người giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ; vì quả thực, nếu không có
họ, tôi cũng đã giải quyết được vấn đề, có khác là bằng cách khác của riêng tôi.
Lý luận ấy nghe rất chỉnh trong vòng vây của mặc cảm tự tôn; luận lý ấy nghe
cũng rất thuận trong mục đích làm nổi “cái tôi ”. Để làm nổi “tôi”,
tôi phải làm dìm “người”, làm chìm người khác đi, nhất là những
người đã tham dự vào đời mình là nguyên tắc không thay đổi của những người “nhận
ơn, trả oán” này.
Làm chìm người khác, họ phải nhận chìm mạnh
bạo hơn, dữ dội hơn, kinh khủng hơn chính người đã đóng góp công sức và tình
yêu làm nên thành công và hạnh phúc đời họ. Bởi còn dính dáng đến ơn nghĩa, qua
lại với ân nhân là chưa được thực sự “toàn năng”, chưa đủ tầm vóc “một
mình làm nên tất cả”, chưa thoả mãn ngông cuồng “một mình làm nên tất cả”.
Nhiều ca sĩ nổi danh, doanh thương có tiếng
hay chính trị gia thời đại cũng thường tránh xa quá khứ tăm tối của đời mình,
ngại nhắc đến cha mẹ với xóm làng thanh bạch nghèo nàn thời cơ hàn. Họ chỉ nói
đến hiện tại huy hoàng, thành công và tự phụ là do chính mình, tự mình làm nên
công danh sự nghiệp. Những nhịp cầu đã tận tụy, âm thầm hy sinh làm cầu đưa
họ lên đài vinh quang này đã bị họ cẩn thận đốn chặt, thiêu hủy. Họ tự viết ra
một lý lịch mới trong đó họ là đứa bé hạnh phúc nhất đời, tuổi trẻ thành công
nhất đời, sự nghiệp vững chắc nhất đời. Chỉ có họ là “nhất”, nhất từ đầu
đến cuối, nhất trong
mọi phương diện, nhất hơn hết mọi người.
Và chỉ một tham vọng đứng nhất thôi đã đủ
thôi thúc họ đập nát những người ơn xưa; vì có mặt những người ơn này, họ khó
có thể thay đổi lý lịch, man khai thành quả, vỗ ngực xưng tên mà không bị phát
hiện; bởi không ai biết sự thực về đời họ hơn những người đã đóng góp hy sinh,
xây dựng đời họ.
Sau cùng, thân phận phải có của những người
làm ơn là chịu vùi dập bởi chính những người mình đã giúp đỡ, thi ơn. Bị vùi
dập bằng thủ đoạn, có thể là những thủ đoạn thô bỉ nhất, với mục đích là phải
xóa sổ, bôi tên. Chính trong cảnh phũ phàng này là lúc người thi ơn nhận về
phần mình mọi bẽ bàng, đau đớn. Không đau đớn sao được khi tình yêu vẫn còn đó,
trong tim người thi ân. Không bẽ bàng sao được khi người mình trao gửi hy sinh
và hy vọng lại đang điên cuồng, cao ngạo tẩy xóa sự có mặt của mình trong đời
họ. Và nước mắt nghẹn trong cổ, đắng đót ứ trong tim khi ân sâu nghĩa nặng được
đền bằng oán hận ngút ngàn.
Đức Kitô đã sống nỗi khổ này, bởi tình yêu
cho đi là thế, bởi qui luật của tình yêu là phải bỏ mình, đánh mất mình trọn
vẹn. Trước mặt quan tổng trấn Philatô, người đại diện chính quyền đế quốc Rôma
và quần chúng, Đức Kitô đã bị chính những người mà Ngài đã yêu thương, dậy dỗ,
chăm sóc chữa lành lên án. Họ gào thét inh ỏi, phẫn nộ: “Đóng đinh nó,
đóng đinh Giêsu vào thập giá ” (Lc 23,13-26). Họ chịu ơn Chúa
cách này cách khác, họ được Chúa yêu thương, bênh vực; dù gì ân tình vẫn còn
đó, có lý do gì mà trở mặt vô ơn trắng trợn đến như vậy khi gào thét yêu cầu
đóng đinh người đã thi ơn cho mình vào thập giá. Sự vô ơn của đám đông đã làm Đức
Kitô phải rùng mình. Ngài rùng mình vì cái bạc bẽo đáng sợ của lòng người, rùng
mình vì sự trở mặt không thể lường trưóc của tình đời. Cái rùng mình, đau đớn,
đắng cay của một Thiên Chúa đã nói lên cơn đau cực độ của những trái tim đã
theo Ngài thi ân để rồi bị phản bội.
Trước phẫn nộ của dân chúng, Đức Kitô tuy đau
khổ nhưng chẳng biện bác, kể lể gì. Công lênh Ngài bao la, tình yêu Ngài tràn
đầy; nhưng trước đám đông đang lấy oán trả ơn, Ngài chỉ khóc vì vẫn thiết tha
yêu họ.
Ở đây, Đức Kitô dậy ta thêm một nghệ thuật
yêu nữa, đó là chấp nhận bị báo oán khi yêu thương, giúp đỡ người khác. Nếu ta
sợ thi ân vì sẽ bị vô ơn và trả oán thì ta sẽ không bao giờ làm ơn cho ai và
như thế, ta không hơn gì những người khác. Như họ, ta cũng sẽ khép chặt cánh
cửa lòng, nắm chặt đôi bàn tay, nhắm nghiền đôi mắt để không thấy yêu thương
đâu, không tìm chia sẻ bao giờ và lui về vỏ ốc ích kỷ, cao ngạo, tự mãn. Nếu ta
sợ phải khóc vì ơn sẽ được đền bằng oán, ta cũng sẽ rơi vào tình trạng dửng
dưng trước mọi nhu cầu của tha nhân và tim ta sẽ héo khô vì thiếu hẳn tình
người.
Đức Kitô không muốn ta sợ. Ngài muốn ta thấy
hết những chuyện có thể xảy ra khi ta yêu, Ngài muốn ta cứ can đảm yêu và kiên
trì theo hành trình bác ái với Ngài. Như Ngài, ta chấp nhận gian khổ, chấp nhận
bị vu oan vì yêu thương, bị xỉ nhục vì làm phước cho người khác, chấp nhận bị
xóa mờ kể cả xóa hết tên tuổi, danh dự vì tương lai, hạnh
phúc của tha nhân. Cùng với Đức Kitô,
ta âm thầm khóc khi bị báo oán, hàm oan chỉ vì đã yêu thương. Nước mắt ấy sẽ
trở thành máu, máu cứu độ của Đức Kitô, kéo ơn thứ tha cho chính những người ta
đã yêu thương, giúp đỡ. Họ không thương ta, đó là chuyện của họ; họ không biết
ơn ta, đó cũng là chuyện của họ. Hãy làm mọi việc vì Thiên Chúa vì chính Ngài sẽ
“đong lại cho ta rất nhiều, nhiều hơn những đấu ta đã đong cho người
khác” (Lc 6,38).
Trong kinh nguyện chiều nay, chúng ta nhớ cầu
cho những tâm hồn quảng đại hay thi ân giúp đỡ. Xin cho họ ý thức sự có mặt và
đồng hành của Đức Kitô trên mọi tuyến đường bác ái của họ. Cầu cho họ, tôi cũng
cầu cho bạn, vì tôi biết tâm hồn bạn cũng quảng đại, đang rộng mở thi ơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét