Đói
là thử thách đáng sợ, là tai ương khủng khiếp của con người. Cứ nhìn những em
bé gầy giơ xương, mới năm bẩy tuổi mà già như ông cụ chỉ vì đói, những thước
phim ghi lại cảnh đói năm 1945 ở miền bắc Việt Nam với hơn một triệu người chết
la liệt, chết co quắp, chết nhăn nhó tang thương vì đói đã làm rùng mình, kinh
sợ. Bởi là người ai cũng sợ sống mà thiếu ăn; làm người, ai cũng hãi sống mà phải
đói, cũng như không mấy người dám nghĩ đến cảnh phải chết đói, để phải thành “ma đói” dưới âm phủ. Chẳng thế mà người ta vẫn giữ tục lệ
dành cho tử tội trước khi bị hành quyết được ăn một bữa no nê, để khỏi phải làm
người chết đói.
Thời
Cựu Ước, dân Do Thái những năm tháng trong sa mạc, trên đường từ Ai Cập về Đất
Hứa đã thấm thiá cái đói của đoàn người lữ hành “thiếu thốn” trên hành trình dằng dặc dài và gian khổ. Trong những ngày đói
ăn đó Thiên Chúa Giavê đã nuôi họ bằng manna từ trời như sách Đệ Nhị Luật đã
ghi lại lời của Môsê nói với dân: “Người
đã bắt anh em phải cùng cực, phải đói, rồi đã cho anh em ăn manna là của ăn anh
em chưa từng biết và cha ông anh em cũng chưa từng biết, ngõ hầu làm cho anh em
nhận biết rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời
miệng Đức Chúa phán ra”
(Đnl 8,3).
Thiên
Chúa Giavê đã nuôi dân Ngài bằng manna là lương thực nuôi thân xác. Không của
ăn, dân sẽ chết lả vì đói; không nước uống, dân sẽ chết khô vì khát, và Thiên
Chúa đã chăm sóc, nuôi nấng dân Ngài, không để họ phải chết vì đói khát trong
sa mạc. Nhưng Thiên Chúa còn muốn đi xa hơn, muốn làm nhiều hơn cho con người,
khi ban cho con người lương thực thiêng liêng, lương thực ban sự sống đời đời,
lương thực mà ai ăn sẽ không còn đói, và nguồn nước, ai uống sẽ không còn khát. Lương thực ấy chính là Mình và Máu Đức
Giêsu, Ngôi Lời Thiên Chúa đã được chính Đức Giêsu mặc khải: “Tôi là bánh hằng sống từ trời
xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là
thịt tôi đây, để cho thế gian được sống” (Ga 6,51).
Khi
ban cho con người Mình và Máu, Đức Giêsu Thiên Chúa cho chúng ta được thông hiệp
vào chính Thân Thể của Ngài, được kết hiệp với Chúa Cha, được tham dự vào sự sống
của Ba Ngôi Thiên Chúa (x. Ga 6,56-57). Đồng thời, chúng ta cũng được thông hiệp
với anh em, khi ăn thịt và uống máu Con Thiên Chúa, vì tất cả đều là chi thể của
một Thân Thể Đức Giêsu, như thánh Phaolô đã khẳng định: “Chúng ta đều đã chịu phép rửa trong cùng một
Thần Khí để trở nên một thân thể”
(1 Cr 12,13).
Như
thế, Mình và Máu Đức Giêsu không chỉ nuôi sống linh hồn và ban cho chúng ta sự
sống đời đời, mà còn cho chúng ta được kết hiệp với Thiên Chúa và hiệp thông với
anh em. Chính nhờ kết hiệp với Thiên Chúa mà chúng ta được sống đời đời, và nhờ
hiệp thông với anh em mà chúng ta trở thành chi thể sống động, chi thể yêu
thương của Thân Thể mầu nhiệm là Giáo Hội.
Qủa
thế, nếu manna đã được Thiên Chúa ban để nuôi dân riêng trong sa mạc, thì Mình
và Máu Đức Giêsu là lương thực được Thiên Chúa ban để nuôi Giáo Hội, dân mới của
Thiên Chúa, “bởi vì chỉ
có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người,
chúng ta cũng chỉ là một thân thể”
(1 Cr 10,17).
Chính
Thánh Thể quy tụ, hiệp nhất, xây dựng, nuôi sống Giáo Hội, nên không có Giáo Hội,
nếu không có Thánh Thể. Một Giáo Hội thiếu Thánh Thể, một Giáo Hội không yêu mến
Thánh Thể, không tìm về Thánh Thể là nguồn tình yêu, ân sủng, sức sống sẽ là một
Giáo Hội “không có Đức
Giêsu”, không hiệp thông,
không hiệp nhất, không sinh sôi nẩy nở, vì là một Thân Thể “không đầu”, cạn kiệt sức sống, chết lả,
khô héo.
Trước
những phong trào cải cách không muốn tin vào mầu nhiệm Thánh Thể, không chấp nhận
sự hiện diện đích thực và sống động của Đức Giêsu trong Mình Máu thánh, như đám
đông người Do Thái ngày xưa đã phẫn nộ la ó phản đối khi nghe Đức Giêsu tuyên bố:
“Ai ăn thịt và uống máu
tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết,
vì thịt tôi thật là của ăn, máu tôi thật là của uống” (Ga 6,54-55), ngay cả các môn đệ cũng có người
cho những lời Ngài nói khó nghe qúa và từ lúc đó, nhiều môn đệ rút lui, không còn đi theo Người nữa (Ga
6,66), chúng ta, những người Kitô hữu, giữa một thế giới không còn muốn tin,
trong lòng một xã hội muốn triệt hạ và loại bỏ sự hiện diện của Thiên Chúa sẽ
khó tránh khỏi những cám dỗ “nghi
ngờ mầu nhiệm Thánh Thể”,
và chỉ coi Thánh Thể như một biểu tượng, một biểu trưng mang tính hình thức, chứ
không là Mình và Máu thật của Đức Giêsu, Thiên Chúa.
Chúng
ta cũng bị cám dỗ hời hợt với Thánh Thể, khi không nhận ra Thánh Thể chính là
Tình Yêu của Thiên Chúa, nên không thể đón nhận Thánh Thể với trái tim rực lửa
hận thù, rước Mình Máu Chúa với lòng dạ ganh ghét, kiêu căng, ích kỷ, bởi Tình
Yêu đòi hiệp nhất, hiệp thông, trao ban, chia sẻ như Mình Máu thánh đã được hiến
dâng để làm nên một dân tộc mới hiệp nhất với Đức Giêsu, Thiên Chúa và hiệp
thông với mọi người như các chi thể của một Thân Thể duy nhất.
Thực
vậy, Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô cùng và sáng kiến tình yêu của Ngài luôn
độc đáo, táo bạo, kỳ diệu mà bí tích Thánh Thể là một trong những sáng kiến đó,
để ở lại và nuôi dưỡng linh hồn chúng ta một cách thực sự và sống động cho
đến tận thế.
Mừng
lễ Mình Máu thánh Chúa, chính là dịp sống lại lòng suy tôn Thánh Thể và yêu mến
Thánh Lễ, ở đó tất cả chúng ta là Giáo Hội được quây quần, hiệp nhất nên một
trong một tấm Bánh, một Thân Thể mầu nhiệm là Đức Giêsu.
Jorathe
Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét