Sống là đi, nên ngay khi còn là bào thai trong bụng mẹ, hai chân em bé đã liên tục cử động, đạp mạnh đòi đi, và vừa chào đời, bàn chân bé như muốn lập tức lên đường..., bên cạnh là hình ảnh người chết với hai chân duỗi dài, đơ cứng, bất động, không còn bước đi được đã nói lên cuộc sống chính là con đường.
Nếu
sống là con đường, sống phải đi, thì con đường phải có hướng, cũng như con người
đi, thì phải biết mình đi đâu, đi đến đâu, đi về đâu, bởi người ta không thể lên
đường mà không biết đường, và đường ấy sẽ dẫn về đâu, đưa mình đến nơi nào.
Ấy
thế mà nhiều người vẫn muốn sống mà không muốn đi, vì không bao giờ nghĩ đi mới
là sống, lên đường mới đích thực là làm đời mình ; vì không cho sự sống là
qúy giá, không xem cuộc sống là hồng ân, không nhận đời sống là hành trình mạo
hiểm đầy thú vị vì đường sống và đích tới luôn hứa hẹn những tốt đẹp, cao cả, thánh thiện và
hạnh phúc tuyệt vời.
Bên
cạnh là những người không muốn chọn cho mình một con đường, nên suốt đời quanh
quẩn, lang thang, lẽo đẽo đi theo thiên hạ, mà chẳng cần biết đám đông dẫn mình
đi đâu, về bến bờ nào. Cách chung, họ là những người coi thường sự sống, bất cần
đời sống, và thụ động sống cuộc sống dật dờ, tầm gửi chờ ngày sự sống bỏ họ ra đi.
Còn
lại là những người cùng chung mẫu số Tích
Cực khi tìm cho mình một con đường, và một hướng đi an toàn cho hạnh phúc.
Những
người ngay từ bình minh của lịch sử nhân loại đã ý thức sống là phải đi, và mục
tiêu của cuộc sống là hạnh phúc, nên đã mò mẫm đi tìm cho mình con đường dẫn đến hạnh phúc. Trên hành trình tìm kiếm, khám phá
hạnh phúc lâu dài và vất vả ấy, con người đã không hoàn toàn nhất trí, đồng ý với
nhau thế nào là hạnh phúc và con đường nào là con đường tốt nhất, bảo đảm trăm
phần trăm dẫn đến hạnh phúc đích thực.
Đó
là tình trạng muôn hoa đua nở, trăm con đường, ngàn lối ngõ đi tìm hạnh phúc :
có hạnh phúc được lập trình qua đường quyền lực, công danh ; có hạnh phúc được
mơ tìm qua sắc đẹp, của cải, vật chất ; có hạnh phúc ước gặp được trên đường
tự do thụ hưởng mọi thú vui theo bản năng, nên trước mặt mỗi người là rất nhiều
sáng kiến, vô vàn lý thuyết, vô số cẩm nang và tràn ngập kỹ năng, kỹ thuật để có
hạnh phúc.
Đó
là lý do khiến thế giới loài người không ngừng quay cuồng, điên đảo với đủ khuynh hướng khác biệt, qúa nhiều chủ trương đối
kháng, quan điểm trái nghịch, đường lối trái chiều cùng lúc lưu thông, như chủ
nghiã tư bản, chủ nghiã cộng sản, chủ nghiã hưởng thụ, chủ nghiã khắc kỷ, chủ
thuyết duy lý, chủ thuyết duy vật, chủ thuyết duy tâm, tất cả cùng lúc
có mặt… Và kết qủa cuối cùng sau những cây
số dài dằng dặc trên đường tìm hạnh phúc, phần lớn đã khám phá ra : hạnh
phúc thật hiếm hoi, nhỏ giọt, hạnh phúc mau tàn phai, héo úa, hạnh phúc hay bế
tắc, cạn kiệt, hạnh phúc dễ đứt gánh, dang dở.
Trước
những thất bại của con người trên đường tìm hạnh phúc, không chỉ các bậc thức
giả, khôn ngoan, mà cả những đấng khai đường, mở đạo như Đức Phật Thích Ca cũng
mong tìm cho đồng loại của mình một con đường hạnh phúc khả thi, khả tín.
Riêng
người Kitô hữu, với niềm tin đặt vào Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người, Đấng là Ánh
Sáng cứu độ của muôn dân, là nguồn vui, hạnh phúc cho toàn thể nhân loại, đã không
tìm con đường hạnh phúc nào khác ngoài Con Đường là chính Ngài, như lời Ngài đã
qủa quyết : “Chính
Thầy là Con Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống” (Ga 14,6).
Vì
Ngài biết không ai có thể là đường, hay có thể chỉ đường cho người khác một cách
chính xác, chắc chắn, bởi không ai biết hết những gì sẽ xảy ra trên đường, không
người nào thấy trước những gì sẽ bất ngờ xuất hiện trên những cây số còn xa trước
mặt, còn dài trong tương lai ; vì Ngài biết con người bị giới hạn bởi thời
gian và không gian, nên không thể qúan triệt hết chuyện qúa khứ, hiện tại, tương
lai, càng không thấy gì ngoài phạm vi rất hạn hẹp cuả một hiện tại nhỏ bé bị
khoanh vùng ; vì Ngài biết thao thức, khắc khoải, ước mơ hạnh phúc của
linh hồn con người thì vô hạn, tuyệt đối, nhưng khả năng, điều kiện của phận người
thì tương đối, hữu hạn ; vì con người tự mình không thể đi trên con đuờng
dẫn đến Thiên Chúa là Hạnh Phúc đích thực, viên mãn, đời đời, mà chỉ hạnh phúc
này mới làm thoả lòng mong ước của con người, bởi con người đã mang hình ảnh của
Thiên Chúa ngay khi được tạo dưng ; và sau cùng, vì yêu thương, không muốn
con người mất hạnh phúc tuyệt vời và đời đời mà ngay từ thuở tạo thiên lập địa,
Thiên Chúa đã muốn con người được hưởng, bởi hạnh phúc ấy nằm trong chương trình tạo dựng của Chúa Cha,
nên Đức Giêsu đã xuống thế để trở thành Con Đường cho toàn thể nhân loại tìm về
Thiên Chúa là Hạnh Phúc tuyệt đối.
Là
Con Đường, Đức Giêsu dẫn chúng ta đến với nhau trên những cây số của Tình Yêu,
Tha Thứ, và cũng trên con đường Tha Thứ, yêu Thương nhau, chúng ta được gặp Thiên
Chúa, vì Ngài là Tình Yêu, nên chỉ những ai yêu mến mới nhận ra Ngài, khác với
những trái tim rực lửa ghen ghét, hận thù bị ma qủy nhào nặn sẽ không nhận ra
người khác là anh em mình, và Cha mình là Thiên Chúa.
Là
Con Đường, Đức Giêsu nối kết mọi người trên hành trình cùng nhau đi gặp Thiên
Chúa, trên những bước chân Sự Thật, bởi trên đường của Thiên Chúa, trên đường đi
theo Đức Giêsu không có gian dối, ma mãnh, lừa đảo của Satan, nhưng chỉ có Thiên
Chúa là Sự Thật giải phóng, tự do, Sự Thật bao dung, thương xót, Sự Thật băng bó,
chữa lành, Sự Thật phục hồi, cứu sống, Sự Thật hạnh phúc, bình an.
Là
Con Đường, Đức Giêsu không để bất cứ ai đi theo Ngài phải chết, vì Ngài là Nguồn
Sống, Máu Thịt Ngài là lương thực cho đoàn chiên mà Ngài là Mục Tử nhân lành sẵn
sàng hiến mạng sống, “để
chiên được sống và sống dồi dào”
(Ga 10,10), khác với Thần Dữ luôn tìm xâu xé sự sống con người, vì chúng là Bạo
Lực, Chết Chóc.
Là
Con Đường, Đức Giêsu không từ chối bất cứ ai muốn đi theo Ngài, trái lại, Ngài
tìm đến và đồng hành với mọi người, như đã cùng đi với hai môn đệ trên đường
Emmau, khi các ông thẫn thờ, buồn bã, hoang mang, thất vọng, vì cơ đồ cứu thế vừa
tan tành sụp đổ, khi Thầy của họ vừa bị đóng đinh, chết và chôn đã ba ngày.
Là
Con Đường, Đức Giêsu là mái ấm cho bước chân trở về của những đứa con hoang đàng,
lầm đường lạc lối, vì đường của Ngài là đường hy vọng, đường bình an, đường thiên
đàng.
Và
nếu Con Đường Thiên Chúa dẫn đến sự thật, tình yêu, sự sống, thì ma qủy cũng có
con đường của chúng để đưa con người đến Gian Dối, Ganh Ghét, Hận Thù và Sự Chết.
Hai con đường trái chiều, hai con đường đối kháng, và cả hai đều mang bản tính
của người làm nên : con đường Thiên Chúa làm nên là đường sự thật, tình yêu, sự
sống, vì Thiên Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu, Thiên Chúa Sự Thật, Thiên Chúa hằng
sống, còn đường của ma qủy là dối trá, ganh ghét, hận thù, chết chóc, bởi dối
trá, ganh ghét, hận thù, bạo lực, chết chóc là bản chất của chúng.
Tóm
lại, Con Đường Thiên Chúa chính là Đức Giêsu, Đấng là Tình Yêu, là Sự Thật và là
Sự Sống. Chỉ duy nhất một mình Ngài mới là Hạnh Phúc đích thực, viên mãn, tuyệt
đối và đời đời mà con người khao khát, trông mong, tìm kiếm. Ở Ngài, con người
tìm được hạnh phúc của Tình Yêu, đạt được hạnh phúc của Sự Thật, nhận được hạnh
phúc của Sự Sống đời đời.
Vì
thế, không có Ngài, từ chối đi với Ngài, không ai có thể cho chúng ta hạnh phúc
đích thực và bền vững, như môn đệ Phêrô đã có lần thưa với Đức Giêsu : “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng
con biết theo ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời” (Ga 6,68). Bởi ngoài Đức Giêsu,
không con đường nào đưa con người đến được với Thiên Chúa, như chính Ngài đã khẳng
định : “Không ai có
thể đến được Chúa Cha mà không qua Thầy”. Cũng vậy, “nếu
anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy” (Ga 14,6.7)
Xin
Chúa cho chúng con đừng tìm con đường nào khác ngoài Chúa là Đường Hạnh Phúc đời
đời, đừng tìm Sự Thật nào khác, ngoài Chúa là Sự Thật của Thiên Chúa, đừng tìm
Sự Sống nào khác vì ngoài Chúa ra, chẳng có ai, cũng chẳng thần thánh nào có thể
ban cho chúng con sự sống và làm cho chúng con được sống lại trong vinh quang,
và hạnh phúc thiên đàng.
Jorathe Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét