Có người vừa liếc qua tựa đề liền chép miệng thở dài : Tưởng chuyện gì mới lạ, chứ Đức Giêsu bị tấn công thì xưa qúa rồi, vì đó là chuyện cũ xẩy ra từ năm thứ nhất công nguyên, khi người Do Thái là đồng bào, đồng hương của Đức Giêsu ngay từ thuở ấy đã ghét bỏ, tẩy chay, vu khống, chụp mũ rồi kết án, đóng đinh Ngài vào thập gía như một phạm nhân trọng tội.
Thực
vậy, Đức Giêsu đã không chỉ bị tấn công, mà còn bị kết án tử hình cách bất công
ngay trong dòng lịch sử của nhân loại. Hơn thế nữa, ròng rã hai mươi mốt thế kỷ,
tên Ngài luôn bị nguyền rủa, xúc phạm và môn đệ Ngài hàng hàng lớp lớp theo
nhau bị ghét bỏ, nguyền rủa, công kích, cô lập, tiêu diệt, đúng như lời Ngài đã
căn dặn trước khi lên Giêrusalem chịu chết : “Nếu thế gian ghét anh em,
anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước.
Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó.
Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian và Thầy đã chọn, đã tách anh em khỏi thế
gian, nên thế gian ghét anh em. Hãy nhớ lời Thầy nói với anh em : tôi tớ
không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em…” (Ga
15,18-20).
Khi
căn dặn các môn đệ, Đức Giêsu đã cho các ông thấy rõ lý do các ông sẽ bị
ghét bỏ và không ngừng bị đe dọa, truy lùng, tận diệt. Lý do duy nhất đó chính
là các ông không thuộc về thế gian là những kẻ chống lại Đức Giêsu, nhưng các ông
hoàn toàn thuộc về Đức Giêsu.
Vì
thuộc về Đức Giêsu, nên Ngài đã chọn và tách những ai theo Ngài ra khỏi thế
gian ; vì thuộc về Đức Giêsu, nên Ngài đã yêu thương họ vô cùng và đến cùng
(x. Ga 13,1), bằng chứng là Ngài ở lại với những ai thuộc về Ngài cho đến tận
thế (x. Mt 28,20) ; vì thuộc về Đức Giêsu, nên Ngài làm cho họ được trở nên
giống Ngài khi “đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và
hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mt 20,28) ; vì thuộc về Đức
Giêsu, nên Ngài dậy họ “hiền lành và khiêm nhường”, dậy họ yêu thương, và cầu
nguyện cho cả những kẻ thù ghét, bách hại mình, mà không lấy “mắt đền mắt,
răng đền răng”, hay lấy oán báo thù, lấy sự dữ đáp lại điều gian ác (x. Mt
5,38-48) ; vì thuộc về Đức Giêsu, nên Ngài muốn người môn đệ phải như Ngài
khi chấp nhận mọi thiệt thòi vì hạnh phúc của người khác, vui nhận mọi gian
nan, thử thách vì lẽ sống yêu thương, phục vụ con người như con Chúa, vui lòng
gánh chịu mọi đau khổ, tủi nhục để làm chứng Thiên Chúa là Tình Yêu cứu độ, vui
vẻ đồng hành với tất cả mọi người, không trừ ai, vì tất cả là anh em có cùng một
Cha trên trời.
Nhưng
vì thuộc về Đức Giêsu, Thiên Chúa Tình Yêu cứu độ, mà các môn đệ Ngài bị thế gian ghét bỏ, căm phẫn, trả thù, bởi thế
gian gồm thần dữ và những kẻ tình ngyện đi theo chúng. Chúng là kẻ thù của Tình
Yêu, vì bản chất là Ganh Ghét, Hận Thù ; đối thủ của Sự Thật, vì chúng là
Gian Dối, Xảo Trá, Điêu Ngoa ; là kẻ
khủng bố, phá hoại, tiêu diệt vì chúng là Bạo Lực, Bóng Tối, và Sự Chết.
Vì
thế, sự khác biệt giữa môn đệ Đức Giêsu và thế gian qủa thực không thể “hoà hợp,
hoà giải”, hay nhượng bộ, thương lượng, vì một bên là ánh sáng, một bên là bóng
tối, vì Đức Giêsu là Tình Yêu (x. 1 Ga 4,8), là “Đường, Sự Thật và Sự Sống” (Ga
14,6), Satan và bè lũ là hận thù, lầm lạc, bạo lưc và sự chết, nên hai chiến
tuyến giữa môn đệ Đức Giêsu và thế gian, ma qủy được phân chia rõ rệt, hai chọn
lựa được phân biệt dứt khoát, hai con đường Thiên Chúa và Thế Gian không bao giờ
có giao điểm hay đồng quy.
Do
đó, sự kiện Đức Giêsu bị tấn công, biến cố người Kitô hữu bị bách hại, cảnh tượng
cả làng công giáo bị vây chặt rồi phát lửa thiêu sống, linh mục đang dâng lễ bị
cắt cổ, giáo dân đang cầu nguyện trong thánh đường bị đâm chết, và mới bốn giờ chiều
hôm qua 31.10.2020, một linh mục chính thống 54 tuổi đã bị bắn trọng thương khi
ngài đang đóng cửa nhà thờ ở thành phố Lyon, nước Pháp, và rồi cho đến tận thế Đức Giêsu và các môn đệ
của Ngài sẽ mãi mãi là điểm ngắm của những tấn công, xúc phạm, ức hiếp, hãm hại,
truy lùng, tiêu diệt mà thế gian tìm mọi cách thực hiện cho kỳ được, để rồi lịch
sử của Giáo Hội Chúa Giêsu ngày càng rõ nét đối với mọi người là lịch sử của tử
đạo, lịch sử của những chứng nhân quyết tâm đi theo Đức Giêsu, vua Tình Yêu, Đấng Cứu Độ giầu lòng
thương xót để yêu thương, phục vụ và sẵn sàng đổ máu, hiến mạng sống làm giá cứu
chuộc muôn người.
Vâng,
thế gian vẫn tiếp tục tấn công Đức Giêsu, vẫn đằng đằng sát khí xả súng giết các
giám mục, linh mục, tu sĩ, giáo dân, vẫn rực lửa căm thù Giáo Hội, và điên cuồng khát máu người có đạo. Chỉ khác thời
đại càng văn minh, kỹ thuật càng tân tiến thì mưu đồ càng tinh vi, thủ đoạn càng
nham hiểm, kế hoạch càng dã man, hành động sát nhân càng man rợ, do mãnh lực độc
ác của Satan ngày càng đè nặng trên những người vô phúc vướng vào xiềng xích của
hỏa ngục, đến nỗi nhiều người trong chúng ta có lúc đã hoảng hốt lo sợ khi nghĩ
rằng thời đại của Satan đã đến, và ngày tận thế đã gần kề.
Thực
vậy, chúng ta không khỏi hoang mang trước
hiện tượng xúc phạm, tấn công Đức Giêsu, Thiên Chúa chúng ta tôn thờ, và lo âu
trước làn sóng khủng bố, truy diệt người
Kitô hữu ngày càng nhiều và liên tục trên thế giới. Chúng ta cũng không ngạc
nhiên khi nhiều người thiện chí đang can đảm lên tiếng bênh vực chúng ta bằng đề
nghị những biện pháp cứng rắn nhưng ít nhiều mang tính trả thù, báo oán, đòi nợ
máu ; chúng ta cũng không phủ nhận nỗ lực của chính phủ các nước dân chủ, nhân
quyền đang huy động mọi khả năng, phương
tiện để bảo vệ nhà thờ, và các cơ sở sinh hoạt phụng tự của
Kitô giáo, mà tổ chức hồi giáo qúa khích đang chọn làm mục tiêu, tầm ngắm.
Tuy
thế, Giáo Hội không bao giờ quên mình là Giáo Hội được Đức Giêsu thiết lập để yêu thương, phục vụ, một Giáo Hội đến với
muôn dân và làm cho họ trở thành môn đệ (x. Mt 28,19); Giáo Hội không bao giờ
chịu thu mình, co quắp cuộn mình trong pháo đài kiên cố, sau tường thành có lính
canh cẩn mật để được tuyệt đối an toàn ; Giáo Hội cũng không thay đổi đường
lối tha thứ cho kẻ làm khổ mình, yêu thương kẻ thù ghét mình, cầu nguyện cho kẻ
bách hại mình, chúc lành cho kẻ sỉ vả, vu khống cho mình đủ điều xấu xa, và luôn
tìm cách biện hộ cho kẻ ném đá, đóng đinh mình, như Đức Giêsu trên Thánh Giá đã
xin Chúa Cha tha cho tất cả những người đã vu cáo, lên án, tra tấn, đóng đinh
Ngài khi viện cớ “vì họ không biết việc họ làm” (x. Lc 23,34).
Sau
những cuộc khủng bố, đâm chém, cắt cổ, xả súng liên tục và dồn dập nhắm vào người
Kitô hữu, Giáo Hội vẫn tha thiết cầu nguyện, vẫn nhẫn nại yêu thương,
vẫn khiêm tốn phục vụ, vẫn hân hoan lên đường loan báo Tin Mừng “Thiên Chúa
yêu thương và cứu chuộc loài người”, vẫn kiên trì làm chứng “Đức Giêsu là dung
mạo đích thực của Thiên Chúa giầu lòng thương xót, chậm bất bình và rất đỗi
khoan dung” ; vẫn miệt mài theo chân Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất đem đến
cho nhân loại ơn cứu sống, hạnh phúc được làm con Thiên Chúa, và ánh sáng Bình
An phục sinh của Ngài.
Ngay
giữa cơn bão lửa của bạo lực, Giáo Hội vẫn kêu gọi con cái hãy biết “mến yêu và
phụng sự Chúa trong mọi người”, mà không phân biệt kỳ thị, không lên án, “không
nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật”
(1 Cr 13,5-6) ; ở tâm điểm của mọi chống đối bất công, Giáo Hội vẫn trung
thành sống đức ái, để có thể “tha thứ tất
cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr 13,7), hầu sống ơn gọi là Ánh Sáng và Muối cho đời, khi “đem
yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi
tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm,
đem niềm tin vào nơi nghi nan, đem hy vọng vào nơi thất vọng, đem ánh sáng vào nơi
tăm tối, đem niềm vui đến chốn sầu buồn”, bởi đó là sứ vụ của người Kitô hữu
khi được sai đi, là hạnh phúc của dân tộc được Thiên Chúa tuyển chọn và chúc lành,
là phần thưởng Thiên Chúa dành cho những
người có tâm hồn nghèo khó, và tấm lòng xót thương.
Xin
Chúa thêm đức tin cho chúng con, để chúng con tín thác vào Chúa trong gian truân,
đe dọa, thử thách, khi bị tấn công, xúc phạm, nhất là để trái tim chúng con luôn
mở cửa cho Chúa Thánh Thần ngự đến và đổ đầy trong chúng con tình yêu hiệp thông,
tình yêu hiệp nhất, tình quên mình, tình yêu tha thứ, tình yêu gánh tội của Ba
Ngôi chí thánh.
Jorathe
Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét