Thứ
Tư LỄ TRO
Hằng
năm, vào thứ Tư Lễ Tro, khi cùng cộng đoàn khiêm tốn tiến lên để được chủ tế và
các thừa tác viên xức Tro trên trán, tôi lại cảm thấy trong tim dạt dào một niềm
xúc động rất đặc biệt của người có tội được Thiên Chúa yêu thương, và niềm vui
khôn tả được đồng hành với mọi người trong Giáo Hội lên đường Sám Hối.
Niềm
xúc động ấy phong phú đến kỳ diệu, khi duy nhất một lần trong năm phụng vụ, cả
nhà thờ từ cụ già đến trẻ thơ, từ linh mục chủ tế đến người còn đang học
giáo lý tân tòng, nam nữ, lớn bé bất kể, nghiã là không trừ một người nào, không
loại bỏ một ai, nhưng tất cả đều “bình đẳng” nối đuôi nhau tiến lên, để được xức
Tro, mở đầu một Mùa Trở Về.
Cả
nhà thờ hôm ấy cùng “xé lòng” ăn năn, khóc lóc và thống thiết nài xin ơn thương
xót (x.Ge 2,12-13).
Cả
cộng đoàn cùng một trái tim hối tiếc vì tội cũ, lỗi xưa và đấm ngực thân thưa :
“Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài” (Tv
50,6).
Cả
tập thể cùng lên đường trở về, vì “trông cậy vào lòng nhân hậu xót thương và lượng
hải hà xoá tội” (Tv 50,3).
Cả
đoàn người cùng cúi đầu nhận tội và “xin tha tội chết”, vì “biết tội mình đã phạm,
và lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm” (Tv 50,5).
Và
toàn dân cùng tha thiết nguyện cầu : “Lậy Chúa, xin dùng cành hương thảo rẩy
nước thanh tẩy con, để con được tinh tuyền ; xin rửa con cho sạch, con sẽ
trắng hơn tuyết” (Tv 50,9).
Vâng,
chỉ ngày Lễ Tro, tôi mới nhận ra mình cùng chung một thân phận với mọi người :
thân bụi tro, vì được dựng nên từ tro bụi, và phận “người có tội”, vì “ngay lúc
chào đời đã vương lầm lỗi, và mang tội khi mẹ mới hoài thai” (Tv 50,7) ;
chỉ khi trán được xức tro, tôi mới khám phá ra mình đồng cảnh, đồng thuyền với
mọi người : đồng cảnh bị xua đuổi, không cho gần Nhan Thánh, đồng thuyền
mong manh, dễ vỡ sắp bị Thiên Chúa dìm sâu, nghiền nát vì bất tín, bất trung
(x. Tv 50, 10.13).
Nhưng
không chỉ cảm xúc dạt dào trong tim người có tội được tha thứ, tôi còn hớn hở
vui mừng trong ngày lễ tro, khi không một người nào có mặt trong thánh đường đã
bị “mất quyền” hay bị “tước quyền” được xức tro sám hối, và ai nấy, theo thứ tự
bước ra khỏi hàng ghế, nghiêm trang, khiêm nhuờng tiến lên xin được xức tro trên trán, dấu chỉ của thống hối, ăn
năn.
Tôi
vui khôn tả khi cả những người bị phạt vạ và “treo quyền” rước lễ từ nhiều năm,
hôm nay cũng lên chịu tro cùng mọi người ; tôi hạnh phúc dạt dào khi thấy
nhiều đôi bạn trẻ “sống chung” ngoài bí tích, những ngày lễ Chúa Nhật thường lấm
lét, lủi thủi kiếm một chỗ kín đáo sau hàng cột để nép mình, hôm nay phấn khởi
xếp hàng theo mọi người tiến về Cung Thánh để được xức Tro ; và tôi sung sướng đến
bật khóc, khi không một người trong nhà thờ đã ngồi lì tại chỗ, nhưng tất cả đứng dậy, cất bước cùng Giáo Hội lên đường Sám
Hối, Trở Về với Thiên Chúa.
Vâng,
với tôi, ý nghiã đẹp và sâu sa của Lễ Tro chính là tất cả chúng ta cùng khiêm tốn
nhìn nhận mình là tội nhân trước mặt Thiên Chúa ; cùng chia sẻ thân phận yếu
đuối, mỏng dòn, dễ bể, dễ gẫy trước cám dỗ, cạm bẫy của ma qủy, thế gian ;
cùng biết mình không có gì cao qúy, cao trọng, cao cả đến độ tự cho phép mình hống
hách, kiêu căng “lên mặt, lên lớp, lên giọng, lên gân” trước anh em, bởi tất cả
chúng ta là chi thể của cùng một Thân Thể Đức Kitô, mà đã cùng một Thân Thể, thì
không có chia rẽ, phân bì, kỳ thị, tranh giành, đấu đá, “trái lại các bộ phận đều
lo lắng cho nhau. Nếu một bộ phận nào đau, thì mọi bộ phận cùng đau, một bộ phận
nào được vẻ vang, thì mọi bộ phận cùng vui chung” (1 Cr 12,25 -27), để sẽ không
chỉ một ngày Lễ Tro trong năm, nhưng là mọi ngày trong năm, mọi người trong cộng
đoàn, mọi thành phần Dân Chúa, cùng toàn thể Hội Thánh chiến thắng, thanh tẩy,
lữ hành cùng sốt sắng cất lời cầu xin :
“Lậy
Chúa Trời, xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng, đổi mới tâm hồn cho con nên
thủy chung. Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan Thánh, đừng cất khỏi lòng
con thần khí thánh của Ngài. Xin ban lại cho con nguồn vui vì được Ngài cứu độ,
lấy tinh thần quảng đại đỡ nâng con” (Tv 50, 12-14), bởi vì “Chúa là Đấng từ bi
và nhân hậu, chậm bất bình và giầu tình thương, Người hối tiếc vì đã giáng họa”
(Ge 2,13), để suốt đời “con cất tiếng ngợi khen Ngài” (Tv 50,17).
Jorathe
Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét