Suy Niệm 2 : Trái Tim biết cảm thương, chạnh
lòng
Trên
đường theo Đức Giêsu truyền giáo, các tông đồ đã nhiều lần bộc lộ tinh thần còn
xa Tin Mừng của các ông, khi dễ dãi chọn những phương án, và cách giải quyết
thuần nhân loại trước những vấn đề của con người, không như Đức Giêsu mong muốn.
Một trong những điều Ngài không mong muốn đó, chính là trái tim vô cảm, không
biết cảm thương, chạnh lòng.
Một vài trường hợp
cụ thể, điển hình :
Tin
Mừng Matthêu kể câu chuyện người đàn bà xứ Canaan. Bà có đứa con gái bị qủy ám,
nên lẽo đẽo đi theo và năn nỉ Đức Giêsu thương cứu chữa. Bà lớn tiếng kể lể, thở
than, kêu van đến nỗi làm các tông đồ phát cáu, bực bội, và các ông đã đề nghị với Đức Giêsu một phương án : “Xin
Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo chúng ta mà kêu mãi !” (Mt 15, 23).
Kêu
mãi, than hoài làm người nghe đầy tai, nên nổi quạu ; kêu hoài, than mãi
khiến người chung quanh phải khó chịu, nổi khùng. Các môn đệ của Đức Giêsu đã rơi
vào tình trạng nổi quạu, nổi khùng này, và đã chọn giải pháp “bảo
bà ấy về đi” cho mọi người được yên, bớt nhức đầu.
Tin
Mừng Máccô kể về đám đông dân chúng say mê nghe Đức Giêsu giảng dậy đã rơi vào
tình trạng đói, khi trời đã về chiều và ở nơi hoang vắng. Trước hoàn cảnh này,
các môn đệ cũng đã đề nghị một giải pháp mau chóng, giản tiện, thuần nhân loại,
đó là giải tán, khi thưa với Đức Giêsu : “Xin Thầy cho dân chúng về…”
(Mc 6,36).
Tin
Mừng Luca thì kể chuyện các em bé được cha mẹ dẫn đến để xin Đức Giêsu đặt tay
chúc lành, nhưng các môn đệ của Đức Giêsu thấy thế đã “la rầy chúng” (Lc
18,15).
Nếu
có những người ngày xưa từng bước đi theo Đức Giêsu, nhưng đã không “chạnh lòng”
như Ngài khi thấy đám đông “như bầy chiên không người chăn dắt” (Mc
6,34) ; nếu có người chăm chú nghe Đức
Giêsu rao giảng trên đất nước Palestin cách đây hơn hai ngàn năm, nhưng đã không
“xót xa” như Ngài, khi thấy bà goá trên đường
đi chôn con trai duy nhất ở thành Nain (x. Lc 7,13) ; nếu có những người vất
vả chen lấn để sờ được vào gấu áo Đức Giêsu ngày xưa, nhưng đã không “thương cảm” như Ngài trước đoàn người đông đảo
bệnh tật (x. Mt 14,14) ; nếu nhiều người có Đạo cách đây hai mươi mốt thế
kỷ đã không “chạnh lòng thương” người anh em bị bọn cướp trấn lột, đánh nhừ tử,
rồi bỏ mặc “nửa sống nửa chết” bên đường (x. Lc 10,33), thì hôm nay cũng không
thiếu những người có đạo đầy quyền thế đã cho lệnh giải tán đám đông nghèo khó
hay đến làm phiền ; không thiếu những tín hữu chẳng biết xót xa, thương cảm là
gì trước những thân phận thiếu ăn, thiếu mặc, gầy giơ xương, nghèo kiết xác của
đồng đạo, và nhiều lắm những người mang danh Kitô hữu “rất kêu, rất bóng, rất nổi,
rất hoành tráng”, nhưng hoàn toàn không mang trên mình một hình ảnh, một dáng dấp,
một thái độ, một lời nói, một việc làm “chạnh lòng thương” của Đức Giêsu. Và ngày
xưa cũng như ngày nay, hôm nào cũng như hôm nay, thế giới vẫn không thiếu những
con người vô cảm, trong Giáo Hội cũng không khó gặp những trái tim chai đá, giữa
xứ đạo cũng còn nhan nhản những tấm lòng cứng cỏi, băng giá, vô tình trước đau
khổ, khốn nạn của đồng đạo, tha nhân.
Nhưng
có một con người không thể vô cảm, có một sứ mệnh không cho phép vô tình, vô tâm,
có một ơn gọi không chấp nhận trái tim cạn khô lòng thuơng xót, đó là con người
truyền giáo, sứ mệnh truyền giáo, ơn gọi truyền giáo, trái tim nhà truyền giáo.
Bởi
truyền giáo là giới thiệu Đức Giêsu, dung mạo của Chúa Cha giầu lòng thương xót,
bao dung ; truyền giáo là đồng hành với người khác đi vào trái tim thương cảm của
Đức Giêsu, Thiên Chúa luôn chạnh lòng xót thương ; truyền giáo là cộng tác
với Thiên Chúa trong công việc biến đổi trái tim kiêu căng, chai cứng, vô cảm của
con người thành hiền lành, khiêm nhường, yêu thương, nhẫn nại, hy vọng và hy
sinh vì hạnh phúc của tha nhân như trái tim Đức Giêsu ; truyền giáo là mở
cõi lòng, mở tâm tư đón nhận tất cả, nên mọi sự cho tất cả trong yêu thương, phục
vụ ; truyền giáo là nhân danh Đức Giêsu, Đấng là Tình Yêu cứu độ để “loan
báo Tin Mừng cho người nghèo..., công bố cho kẻ giam cầm biết họ được tha, cho
người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, và công bố năm
hồng ân của Chúa” (Lc 4,18-19), nên vô cảm, vô tâm, vô tình không thể chung sống
với nhà truyền giáo, người rao giảng Tin Mừng, giới thiệu và làm cho mọi người tin
yêu, tôn thờ Đức Giêsu, Thiên Chúa Tình Yêu, Đấng luôn chạnh lòng, trắc ẩn, thương
xót, bênh vực, giải thoát, cứu chữa.
Vâng,
nhà truyền giáo là người mang Đức Giêsu, Đấng luôn chạnh lòng thương xót ;
là người loan báo Đức Giêsu, Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa tội trần gian ; là
người chuyển ban ơn Bình An của Đức Giêsu, “Thiên Chúa làm người” đã hiến mạng để
cứu chuộc con người tội lỗi sẽ khó có thể sống ơn gọi và sứ mạng truyền giáo của
mình, nếu không biết chạnh lòng thương xót, vì thực ra, ơn gọi truyền giáo, sứ
mệnh truyền giáo, cũng như con người truyền giáo chính là Thương Xót mọi người
như Đức Giêsu đã chạnh lòng thương xót.
Khi
còn ở với các Tông Đồ, Đức Giêsu đặc biệt chú tâm đào tạo con tim của các vị để
các vị biết chạnh lòng như Ngài, biết nhìn đoàn chiên như Ngài nhìn, biết chăm
nom, săn sóc đoàn chiên như Ngài chăm nom, săn sóc, nhất là biết hy sinh cho đoàn
chiên như Ngài đã hy sinh. Vì thế, mỗi lần các vị chọn phương án không bác ái,
như xin lửa từ trời xuống đốt một làng xứ Samari để trừng phạt dân làng đã
không đón tiếp Đức Giêsu và các ông (x. Lc 9,52-56), hoặc tìm cách giải
quyết cho “được việc”, nhưng thiếu từ tâm theo kiểu thế gian như “giải tán, đuổi
về, la mắng”, thì đều bị Ngài khiển trách, dậy bảo.
Thực
vậy, chỉ với trái tim biết thương cảm, chạnh lòng như Đức Giêsu, nhà truyền giáo
mới thực sự truyền giáo khi quy tụ mọi người quanh Lời Chúa và Thánh Thể. Nếu
không, nhà truyền giáo sẽ chỉ làm công việc của nhân viên quảng cáo, tiếp thị,
khi giới thiệu một mặt hàng, một sản phẩm, mà không giới thiệu “Con Người Thiên
Chúa”, không làm chứng Tình Yêu của Thiên Chúa, Đấng từ bi và nhân hậu, và không
làm cho Đức Giêsu được có mặt và lớn lên trong trái tim và cuộc đời mọi người, như điều Chúa muốn ở người được gọi
và sai đi truyền giáo.
Jorathe
Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét