Suy Niệm 9 : TỪNG BƯỚC CHÂN MẸ ĐI
Đức Tin là lên đường, bởi không có đức tin bất động, nằm
lì, ngồi yên, đứng bất động tại chỗ. Kinh Thánh làm chứng : bất kỳ ai được
Thiên Chúa kêu gọi đều phải đứng dậy, lên đường, bước đi, như Thiên Chúa phán với
Ápraham, tổ phụ của dân được chọn để tin vào Thiên Chúa duy nhất và nhân hậu :
“Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất
Ta sẽ chỉ cho ngươi” (St 12,1) ; hoặc như Môsê, lãnh tụ của Israel, người đưa dân ra khỏi đất nô lệ Ai Cập đã được Thiên Chúa “sai đến gặp Pharaô” (Xh 3,10) ; và các tông đồ trong Tân Ước đã được Đức
Giêsu kêu gọi “Hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.
Lập tức các ông bỏ chài lưới mà đi theo Người” (Mc 1, 17-18).
Đức Maria là người tín hữu đầu tiên và lý tưởng. Nói cách
khác, Mẹ là người thứ nhất tin Đức Giêsu là Thiên Chúa và là người có Đức Giêsu
từng giây phút trong suốt cuộc đời. Là gương mẫu của người tin theo Đức Giêsu,
là tín hữu lý tưởng mà người Kitô hữu mong đạt tới, Đức Maria đã dạy chúng ta từng
bước trên hành trình đức tin, như Mẹ hiền dậy con thơ từng bước đi chập chững.
1. Đức
Maria dậy chúng ta đi những “bước
chân vui” khi thành công, thịnh đạt, may
mắn :
Trong cuộc sống, chúng ta không thiếu những giây phút vui
tươi với thành qủa, những khoảnh khắc ấm áp tình phu thê, gia đình, những
lúc hân hoan sau kết qủa thi cử, những ngày hoan lạc khi kế hoạch thành công tốt
đẹp, những cây số thành công “như diều gặp gió”, những giờ phút bên người tình yêu thương, những năm tháng
nhẹ trôi an bình, hạnh phúc.
Trên những bước chân khấp khởi vui mừng ấy, chúng ta thường
nhớ rất nhiều và cũng quên rất nhiều :
Chúng ta vui nên nhớ đến công lao, công sức của mình, và tự
hào vì công trạng, công nghiệp của bản thân, mà dễ quên đi công lao, công sức,
công trạng, công nghiệp của những người đã góp công làm nên niềm vui ấy cho ta.
“Cái tôi” trở thành đề tài nổi bật khi ta vui, “cái mình” trở thành trung tâm, khi ta toại nguyện, và đây là lúc rất
nhiều người đã “hết tình, hết mình” vì ta bị quên lãng.
Qủa thực, khi thành công, ta chỉ nhớ đến ta, nhớ những gì
thuộc về ta, và nhớ những người ta còn cần đến, còn nhờ cậy được, hoặc còn phải
lệ thuộc, dưới trướng. Họ là những người có thể không hề giúp ta những năm tháng
ta còn cơ hàn, túng bấn, nhưng tháng ngày
trước mặt, ta biết : không bám lấy họ, nấc thang danh vọng, sự nghiệp ta mơ
sẽ khó đạt được, nếu không o bế, cung phụng, luồn cúi những người đương quyền, đương
nhiệm, đương chức này.
Bên cạnh những người phải nhớ, cần nhớ là những người ta bỏ
quên. Ta hay quên những người đã “hết thời” dù đã một thời
sống chết vì ta ; ta thanh thản quên những người đã tận tụy lo cho ta, nhưng
nay không còn khả năng ; và đặc biệt ta dễ dàng quên những người bé nhỏ,
nghèo hèn, đau ốm, không của cải, vật chất, mà chỉ còn lại duy nhất trái tim thương
ta, và tình yêu của họ lúc nào cũng muốn bao bọc, nâng đỡ ta. Ta quên nhanh những
người ấy, vì bên ngoài xem ra họ không còn
có thể giúp ta trèo cao đến tột đỉnh thành công, danh vọng.
Chính vì thế, thái độ thường gặp khi ta thành công, khi đời
ta trúng mùa phấn khởi, “nhảy chân sáo” chính là kiêu
căng, tự mãn, tự phụ, hống hách, trịch thượng, “coi Trời, coi người
bằng vung”, vì nghĩ mình tài giỏi, toàn năng, một mình ta làm nên tất cả, vì ảo tưởng
siêu nhân, siêu sao, siêu đẳng cấp.
Đức Maria thì khác. Mẹ đã chọn hai tâm tình khi đời vui với
hai thái độ tuyệt vời của người tín hữu tin vào Thiên Chúa:
Tin Mừng Luca thuật lại chi tiết buổi gặp gỡ giữa hai chị
em Êlisabét và Maria : “Bà Êlisabét vừa nghe tiếng bà Maria chào, thì đứa con
trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng và nói
rằng : Em được chúc phúc hơn mọi người phụ
nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được thân mẫu
Chúa tôi đến với tôi thế này ?” (Lc 1, 40-43).
Vừa gặp bà chị họ Êlisabét, Đức Maria đã được khen ngợi hết
lời, bởi không lời ngợi khen, chúc tụng nào vinh quang và thánh thiện đối với
ngưới tín hữu hơn : “Bởi đâu tôi được Thân Mẫu của Chúa tôi đến với tôi thế này
?” (Lc 1,43).
Thực vậy, lúc này Đức Maria ở trong trạng thái rất vui mừng
vì “được Thiên Chúa phúc phúc”. Và trong
giây phút hạnh phúc ấy, Đức Maria đã phản ứng khác với nhiều người:
Trước hết, Mẹ nhận
ra ngay thân phận mọn hèn của mình và tất cả những gì Mẹ nhận được đều là Hồng
Ân của Thiên Chúa toàn năng, mà không “giả hình, điệu bộ” từ chối niềm vui của
nữ tỳ luôn biết vâng phục và sẵn sàng thực hiện thánh ý của Thiên Chúa, như
chính Mẹ đã thốt lên trong kinh Tạ Ơn:
“Linh hồn tôi
ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng, vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới.” (Lc 1,46-48).
Khiêm tốn nhìn nhận thân phận nữ tỳ hèn mọn và chân nhận: sở dĩ được “diễm phúc” là do “Đấng Toàn Năng đã
làm cho tôi biết bao điều cao cả” (Lc 1,49), Đức Maria còn tỏ lòng kính sợ Thiên Chúa, vì tâm tình kính sợ là tâm
tình chính đáng mà bất cứ thụ tạo nào cũng
phải có đối với Đấng Chủ Tạo của mình. Đó cũng là thái độ hợp tình, hợp
lý của tôi tớ đối với ông chủ, bởi thụ tạo cũng như tôi tớ luôn cần đến lòng thương
xót của Đấng Chủ Tạo, và Ông Chủ để được tồn tại, yêu thương. (x. Lc 1,50).
Bên cạnh tâm tình khiêm tốn biết mình nhỏ bé, mọn hèn, và
tâm tình cảm tạ, tri ân Thiên Chúa Toàn Năng giầu lòng thương xót, là tâm tình hướng đến những người bé nhỏ, hèn mọn
khác chung quanh mình, vì người tín hữu đích thực, chính danh là người biết
cảm thương và chia sẻ với mọi người, nhất là những người đói nghèo, kém cỏi, yếu
đuối hơn mình (x. Lc 1,51-53).
Tóm lại, trên những cây số đường đời ngập tràn niềm vui,
Đức Maria đã đi những bước Khiêm Tốn, Cảm
Tạ, Yêu Thương : khiêm tốn biết mình là nữ tỳ hèn mọn, cảm ta hồng ân cao vời
của Thiên Chúa, và hướng trái tim yêu thương đến anh chị em thiếu thốn, nghèo hèn.
Nhờ những bước chân Khiêm Tốn, Cảm Tạ và Yêu Thương khi thành công, may mắn ấy,
mà Mẹ luôn ở trong Thiên Chúa và đồng hành với mọi người như đòi hỏi của người
Kitô hữu.
2. Đức Maria dậy chúng ta đi những “bước chân
buồn”, khi đời không đẹp như mơ:
Nếu đường đời có lúc hạnh thông, thì cũng có những khúc
khó khăn, gian truân, hiểm trở, ở đó niềm vui bị thay thế bằng buồn phiền, sầu
khổ, lo âu.
Như người mẹ hiền dậy con bước đi, tập cho con bước, Đức
Maria cũng dậy chúng ta những bước chân trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nguy hiểm,
sầu buồn, như đã dậy chúng ta những “bước
chân vui” trên những con đường
tươi đẹp “may mắn”, những con đường rực rỡ hoa lá “thành công”, những con đường
thênh thang ngợp nắng gió “thịnh đạt”.
Ta hãy cùng chiêm ngắm Mẹ giây phút phân vân, bối rối khi
sứ thần Gabrien truyền tin thụ thai Đức Giêsu, Ngôi Lời Thiên Chúa bởi quyền năng
Chúa Thánh Thần (x. Lc 1,29) ; chiêm ngưỡng Mẹ đi trong đường hầm đức tin, khi “không
hiểu gì đường lối của Thiên Chúa” trên đường từ Nadarét về Bêlem theo lệnh hoàng
đế Augúttô truyền kiểm tra dân số, và sinh con đặt “nằm trong máng cỏ” (x. Lc
2,1-14); ngước nhìn Mẹ lo lắng vội vã đem con trốn sang Ai Cập để tránh lệnh
truy lùng Hài Nhi Giêsu của vua Hêrôđê (x. Mt 2,13-14), và cùng Mẹ nghe lời tiên
tri rất khủng khiếp đe dọa của cụ già ngôn sứ Simêôn : “Còn chính bà, một lưỡi
gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà” (Lc 2,35). Ta cũng dõi theo bóng Mẹ tháng ngày cùng
con chia sẻ những thị phi, chống đối, rình rập, truy lùng, rồi bắt bớ, đòn vọt,
đóng đinh, tử hình do các thượng tế, luật sĩ bầy mưu, tính kế, sắp xếp, thực hiện,
vì ganh ghét và cứng lòng không tin. Và chúng ta nhận ra : Đức Maria luôn giữ hai thái độ : vâng phục thánh ý và thâm trầm, lặng lẽ
cầu nguyện.
Khi thánh Giuse toan tính bỏ đi cách kín đáo, vì thấy vợ
mình có thai, mặc dù hai người chưa ăn nằm, gần gũi, Đức Maria đã âm thầm chịu
đựng, không nói một lời và lặng lẽ cầu nguyện, với niềm phó thác tuyệt đối ở
Thiên Chúa (x.Mt 1,18-25) ; khi tìm được Đức Giêsu sau ba ngày lạc mất ở Giêrusalem,
Đức Maria đã chỉ lặng lẽ “ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng” (Lc 2,51), dù
không hiểu lời Đức Giêsu: “Sao cha mẹ lại tìm con ? Cha mẹ không biết con có bổn
phận ở nhà của Cha con sao?” (Lc 2,49), và suốt đường Thánh Giá, và những giờ mắt
đẫm lệ đứng nhìn con chết treo thê thảm, rồi ôm chặt xác con khi được tháo xuống
từ Thánh Giá, Đức Maria đã luôn vâng phục
thánh ý và thâm trầm, lặng lẽ cầu nguyện.
Qủa thực, tâm tình và thái độ của Đức Maria trong những
ngày sầu thương, bị thử thách đã không giống chúng ta khi đau khổ vì thất bại.
Thường khi không vừa ý, chúng ta bực bội kêu la, than trách đủ kiểu, đủ người;
khi không đạt nguyện vọng, uớc mơ, hay kế hoạch đổ vỡ, chúng ta tìm cớ suy đoán
nghi ngờ, quy trách, đổ tội cho người khác, và tức tối, căm thù người này người
nọ; khi không may mắn, “ăn nên làm ra” như người chung quanh, chúng ta hiềm khích,
“ghen ăn tức ở” với họ, mà ít người trong chúng ta nhìn ra thánh ý Thiên Chúa
qua những biến cố, hoàn cảnh trái ý để vâng phục. Một điều chúng ta không quen
làm nữa, đó là “giữ những sự ấy trong lòng” và âm thầm cầu nguyện, thâm trầm cầu
nguyện, lặng lẽ cầu nguyện, đằm thắm cầu nguyện, nhất là khiêm tốn cầu nguyện để
nài xin ơn trợ giúp.
Là Mẹ rất nhân lành, Đức Maria dậy chúng ta những bước chân
Vâng Phục Thánh Ý và thâm trầm, lặng lẽ
Cầu Nguyện với tâm tình phó thác khi đường đời không an vui, khi cuộc đời không hạnh phúc, khi cuộc sống dường như bế tắc, bất
hạnh, vì hơn ai hết, Mẹ đã trải qua những bối rối, căng thẳng của đời thiếu nữ
sắp lấy chồng, những lo âu do những biến
cố bất ngờ và nguy hiểm của đời sống gia đình, những đắng đót khôn tả của lòng
mẹ khi thấy con chịu đòn vọt, tra tấn, và hành hình man rợ cho đến chết, nên hơn
mọi người, Mẹ cảm thông sâu sắc niềm đau, nỗi khổ, nước mắt nhục nhằn của người
nghèo, người yếu, người kém may mắn, người bất hạnh, người lỗi lầm, người cô thế
bị đàn áp, bóc lột. Đồng thời, Mẹ biết những bước chân “phải đi” khi đau khổ,
những bước chân “nên đi” khi thất bại, những bước chân “cần đi” khi yếu đuối, để
không đạp vào cạm bẫy kiêu căng, không ngã xuống hố ngờ vực, không rơi xuống vực
sâu bất mãn, tuyệt vọng, và từng ngày Mẹ dậy chúng ta bước đi theo dấu
chân Mẹ đã đi ngày xưa trên hành trình dương
thế với Đức Giêsu, Con yêu dấu của Mẹ.
Lậy Mẹ Maria là Sao Mai dẫn đường, xin dậy chúng con đi trong
ngày vui, với những bước chân Khiêm Nhường biết mình là tôi tớ, để Cảm Tạ Chúa
vì tất cả là Hồng Ân, và quan tâm, yêu thương mọi người là bạn đồng hành,
và khi trời nổi giông tố, mây xám giăng kín trời, và đường đời dốc đá trơn trượt, xin Mẹ cầm tay chúng con đi từng bước Vâng Phục Thánh Ý và lặng lẽ Cầu Nguyện
với niềm Phó Thác, Hy Vọng, vì Mẹ là Mẹ của chúng con, “Đấng làm cho
chúng con được sống, được vui, được cậy” trên
đường đời lữ thứ, giữa thung lung nước mắt, “ở chốn khách đầy” này đang kêu khấn
xin Mẹ dủ lòng thương. Amen.
Jorathe Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét