ĐÔI MĂT VÀ TRÁI TIM CỦA MẸ
(Mừng kính thánh Monica và Augustinô)
Mẹ tôi qua đời đã lâu, nhưng tôi vẫn không
quên được ánh mắt Mẹ nhìn tôi chiều hôm ấy, cái buổi chiều mà nỗi buồn tàn phá
của nó vẫn theo tôi ám ảnh.
Tôi nhớ chiều hôm ấy Mẹ nhìn tôi, không nói, không thở dài thất vọng, không
trách móc cằn nhằn, không gắt gỏng bực bội, không bức xúc sốt ruột. Mẹ chỉ nhìn,
lặng lẽ nhìn với ánh mắt rất nhẹ, rất êm, rất hiền, rất lành, như âu yếm mơn trớn,
vỗ về thân xác hầu như đã bại liệt của đứa
con ngông ngênh ngạo mạn vừa gục ngã, rũ rượi, tang thương.
Chiều hôm ấy là buổi chiều tôi đã rơi tự
do xuống tận đáy sâu tuyêt vọng. Tuyệt vọng đến đơ cứng môi mắt tê dại, chân
tay co quắp, không còn sức rên rỉ, nguyền
rủa, chửi bới.
Ở đáy sâu thất bại, tôi thấy mình thực sự trơ trụi, trần truồng vì không
còn gì : lý tưởng, lẽ sống, công danh sự nghiệp, tương lai, bè bạn, môn sinh và
một giây tình nhân đủ loại, đủ cỡ... Một thời giáo sư đại học là một thời hào
hoa, hãnh tiến ; tháng năm nghiên cứu triết học là những ngày có môn sinh tiền
hô hậu ủng, và chung quanh đã chẳng mấy người trạc tuổi, cùng trang lứa đã có
thể thành đạt như tôi.
******
Thoáng chốc mà đã hơn bốn mươi năm! Hôm
nay nhớ Mẹ, tôi nhớ ánh mắt Thiên Chúa của Mẹ buổi chiều tuyệt vọng ấy, ánh mắt
đã nhìn tôi từ trên cao. Nhìn từ trên cao, rất cao nên đôi mắt ấy thấy rất rõ,
rất đầy đủ : thấy rõ những yếu đuối, tội lụy của cuộc đời thành công nhưng trác
táng, hoang đàng, ngạo ngược ; thấy đủ và tường tận từng ngóc ngách mánh khóe đáng
kinh tởm của đời tôi trụy lạc. Đôi mắt nhìn từ trên cao nên rất sáng. Đôi mắt
chiếu sáng từ cao nên chẳng có gì đã tránh né, lấp liếm, che đậy được. Nhưng lạ
thay, mắt sáng của Mẹ vẫn hiền, ánh sáng mắt Mẹ vẫn êm, vẫn dịu dàng, và chưa
bao giờ làm mắt tôi chói, hay làm tôi mù loà !
Hôm nay thì tôi hiểu rồi, chiều buồn năm ấy, mắt mẹ đã không hề và không
thể rực lửa nghi ngờ, hằn học, trừng phạt,
lên án vì mắt mẹ bao la một biển tình dung thứ ; mắt mẹ đã không dò xét, tra khảo,
đe dọa vì mắt Mẹ dạt dào đại dương xót thương ; mắt mẹ đã không xuyên tạc, tuyên
án, buộc tội vì suối lệ yêu thương đã dàn dụa, đong đầy đôi mắt Mẹ.
Nước mắt mặn hôm ấy đã làm mắt mẹ mờ, nên
Mẹ chỉ còn biết xót xa con. Nước mắt nồng làm mắt Mẹ cay ngày ấy đã làm Mẹ say
tình con.
Ôi những giọt lệ yêu thương cầu xin ơn
trở về cho con đã làm cay mờ mắt Mẹ ngày ấy mà con không hề biết! Giòng nước mắt
dài như đời Mẹ đã hờ hững, lạnh lùng, thản
nhiên, vô tình đến tàn nhẫn cuốn trọn đời
Mẹ đau khổ vào đời con tội lụy, để hồi sinh con, mà con nào có hay! Chỉ đến hôm
nay, khi đã trở về, con mới hiểu chính phép lạ của tình yêu Mẹ hiền đã sinh lại
đời con vô phúc, như giọt nước xa nguồn được
Mẹ chuộc lại, cho trôi về đại dương ơn
phúc của lòng Mẹ.
Ngoài đôi mắt, Mẹ còn có trái tim của Thiên Chúa, trái tim luôn cẩn thận
cất dấu, bao che những thiếu sót, lỗi lầm, tội ác của con, mà chưa môt lần hé răng
tố cáo. Trái tim bênh vực, bầu chữa. Trái tim êm ái, ngọt ngào có sức chữa lành
mọi vết thương. Mẹ có trái tim của Thiên Chúa, nên không căng thẳng, cường điệu
hay trầm trọng bất cứ lỡ làng, hụt hẫng, qụy ngã nào của con, nhưng ân cần an ủi,
động viên, và vô điều kiện trở nên nơi nương náu, bờ vai cho con dựa.
*****
Trên đây là tâm tình viết thay con trai Augustinô gửi Mẹ Monica, người mẹ có đôi mắt và trái tim
Thiên Chúa . Cặp đôi Mẹ - Con thánh này không người Công Giáo nào đã không biết
và yêu mến. Người mẹ thánh đã biến đổi con trai tội lỗi của mình thành thánh :
thánh Giám Mục - Tiến Sĩ Hội Thánh. Augustinô, con người một thời phá đời, quậy đời: thông minh nhưng kiêu ngạo, nghiã
hiệp nhưng phóng túng , say mê tìm
chân lý nhưng tự cao, tự phụ. Vì thế, đã
không có gì biến đổi được
Augustinô, ngoài người mẹ có đôi mắt nhân hậu và trái tim thương xót, bao dung
của Thiên Chúa.
Với ánh mắt nhân hậu, bà Mẹ thánh thiện
Monica đã làm rực sáng tình phụ tử của
Thiên Chúa nơi đứa con hoang đàng ; bằng trái tim bao dung, hiền mẫu, bà đã
thay máu ô nhiễm trong tim con bằng dòng máu tinh tuyền, cứu độ của Đấng là Tình Yêu Thương Xót , bởi
chỉ có đôi mắt mang ánh sáng Thiên Chúa của người mẹ, chỉ có trái tim mang sự sống
Thiên Chúa của tình mẹ mới biến đổi những
trái tim vô cảm, chai đá thành những trái tim bằng thịt biết chạnh lòng, biến
những con mắt trợn trừng đe doạ, rực lửa hận thù, ngầu đục mưu mô trở nên những
đôi mắt trẻ thơ, ngây thơ, sáng ngời ơn Cứu Độ.
Mừng lễ “hai Mẹ Con thánh” của Giáo Hội “Monica và Augustinô”, chúng ta cùng cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng ta những
người mẹ, là dung mạo Thiên Chúa yêu thương và hiện thân sống động của Lòng Thương
Xót.
Xin cho mẹ hiền mãi là Đôi Mắt của Thiên Chúa từ cao dõi bước con đi, và
là Trái Tim Thiên Chúa cho con nương thân, ẩn náu bình an.
Jorathe Nắng Tím