https://www.youtube.com/watch?v=IMUSzcmapXo
Mộ là nơi chôn người chết, không gian của chết chóc, buồn sầu, nên không ai tìm đến mộ mà vui chơi, nhẩy nhót, rượu chè, không ai ra mộ mà cười nói huyên thuyên, nhố nhăng lơi lả. Mộ giữ người chết trong lòng đất. Mộ vùi sâu thi hài. Mộ lưu giữ công khai tấm ảnh người quá cố với dòng chữ ngắn ghi tên, ngày sinh, ngày tử. Mộ buồn lắm dù có ngập hoa bao phủ. Mộ lạnh lắm dù có nến thắp lung linh. Mộ sợ lắm dù cả nhà đang quây quần, xúm xít. Mộ xa lắm dù có áp ngực, quỳ gối kề bên.
Mộ là nơi chôn người chết, không gian của chết chóc, buồn sầu, nên không ai tìm đến mộ mà vui chơi, nhẩy nhót, rượu chè, không ai ra mộ mà cười nói huyên thuyên, nhố nhăng lơi lả. Mộ giữ người chết trong lòng đất. Mộ vùi sâu thi hài. Mộ lưu giữ công khai tấm ảnh người quá cố với dòng chữ ngắn ghi tên, ngày sinh, ngày tử. Mộ buồn lắm dù có ngập hoa bao phủ. Mộ lạnh lắm dù có nến thắp lung linh. Mộ sợ lắm dù cả nhà đang quây quần, xúm xít. Mộ xa lắm dù có áp ngực, quỳ gối kề bên.
Mỗi lần “đưa
ma” là thấy mộ. Mộ há to mồm cạp lấy quan tài như đang cơn đói. Mộ vội vã đóng
cửa, gài then bằng đống đất đầy, vun cao. Mộ khép kín, nén chặt để không ai có
thể cầy xới, bới đào trừ ra đàn kiến và đám côn trùng cứng cổ. Mộ lãnh đạm, lạnh
lùng: đến giờ là đóng tấm đan, lấp đất, không trì hoãn tiếc thương, không chần
chừ quyến luyến. Và ai cũng thua quyết định của mộ và khẩn trương lấp kín, đóng
chặt, chèn kỹ lưỡng, bỏ lại người chết an nghỉ trong mộ phần hiu quạnh.
Vì là tuần tử nạn, tuần có “Thiên Chúa làm người” chết,
nên Tuần Thánh không tránh được chuyện mai táng, mộ phần: “Nơi Đức Giêsu bị
đóng đinh có một thửa vườn và trong vườn có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất
ai. Vì hôm ấy là ngày áp lễ của người Do Thái, mà ngôi mộ lại gần bên, nên các
ông mai táng Đức Giêsu ở đó” (Ga 19,41-42).
Thế là từ nay
mộ được thêm uy quyền, vì chôn được “Thiên Chúa”. Chôn con người đã đành, chôn
luôn Thiên Chúa thì quả thực mộ toàn năng.
Mộ và sự chết
đã hợp tác, hợp lực chôn Đức Kitô để chứng tỏ: chết là hết vì sự chết không nói
gì, người chết không nói gì, nay đến Thiên Chúa chết cũng nín thinh, không nói
gì. Mộ phần và sự chết thành công khi thấy con người đến mộ mà khóc: khóc vì mất
người thân, khóc vì không cứu vớt được những dấu ái, yêu thương khi thần chết
vung tay tung lưỡi hái. Mộ và sự chết nhìn nhau cười ha hả khi quan tài là dấu
chấm hết của kiếp nhân sinh. Và mộ ôm sự chết nhảy mừng khi con người quỵ ngã,
nức nở, ngậm ngùi đưa tiễn người thân vào mộ phần u tối.
Hôm chôn Đức
Kitô, chị Maria Madalêna cũng có mặt. Chị nhớ lại cách đây không lâu, vừa lo
xong đám tang em trai được mấy ngày thì Đức Kitô đến viếng mộ. Hôm ấy, “vừa thấy
Ngài, chị liền phủ phục dưới chân mà nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây thì em
con không chết. Thấy chị khóc và những người Do Thái cùng đi với chị cũng khóc,
Đức Kitô thổn thức trong lòng và xao xuyến. Ngài hỏi: “Xác để ở đâu?” Mọi người
trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem”. Đức Kitô bật khóc... Rồi Ngài đi đến
mộ. Ngôi mộ là một cái hang có phiến đá đậy lại. Ngài bảo: “Lấy phiến đá ra!”
Chị cả Matta liền nói: “Thưa Thầy nặng mùi lắm rồi, vì em con đã chôn được bốn
ngày”. Đức Giêsu bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị, nếu chị tin, chị sẽ được
thấy vinh quang Chúa sao?” Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giêsu ngước mắt
lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết
Cha luôn nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ
tin là Cha sai con”. Nói xong, Ngài kêu lớn tiếng: “Anh Lazarô, hãy ra khỏi mồ!”
Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải và mặt còn phủ khăn” (Ga 11,32-44).
Là chỗ thân tình, nên nghe tin Lazarô
chết, Đức Kitô đã vội về Bêtania viếng mộ. Như bao cuộc viếng mộ khác đã không tránh khỏi thổn thức,
bùi ngùi, xao xuyến, nước mắt lưng tròng, sụt sùi thống thiết, nức nở nhớ
thương và cũng như bao người khác đi viếng mộ người thân, Đức Kitô đã bồi hồi
và bật khóc khi đến mộ. Tình cảm dành cho người quá cố biểu lộ qua những giọt lệ
lăn dài trên má, những đôi mắt buồn, cay sè, đỏ hoe, những bước chân nặng nề sầu
thảm của tang gia và những người hàng xóm tháp tùng Đức Kitô cùng đi viếng mộ.
Trước mộ phần u tối với xác người đã hôi thối, không ai ngờ Đức Kitô đã gọi người
chết ra khỏi mồ và cho sống lại, kể cả Maria, vì cô chỉ dám nghĩ: “Nếu Thầy ở đây
thì em con không chết”, chứ nào dám nghĩ: kể cả em con chết rồi, Thầy vẫn có thể
làm cho sống lại, vì thấy “xác đã chôn bốn ngày và đã nặng mùi hôi” (Ga 11,39).
Bên xác Đức Kitô hôm nay, chiều thứ
sáu tuần thánh, càng nhớ phép lạ Ngài làm cho em mình sống lại, Maria càng
thương Đức Kitô và thổn thức, xao xuyến như Ngài đã xao xuyến, thổn thức trước
mộ Lazarô.
Như Đức Kitô đã vội vã về Bêtania
viếng mộ em mình, hôm nay “Ngày thứ nhất sau ngày Sabát, lúc sáng sớm, trời còn
tối, Maria Madalêna đã đi viếng mộ Đức Kitô. Cô thấy tảng đá đã lăn ra khỏi cửa
mộ”. Hốt hoảng, cô chạy về tìm Simon Phêrô và Gioan. Cả hai cùng chạy đến xem
và họ thấy khăn liệm còn đấy mà xác thì không còn… Buồn bã, hai môn đệ trở về
nhà vì họ nghĩ ai đó đã đánh cắp xác Đức Kitô và không nhớ ra lời Đức Kitô đã dặn:
Thầy sẽ sống lại từ cõi chết. “Còn Maria, cô cứ đứng khóc bên cạnh mộ, vừa khóc
vừa nghiêng mình ngó vào bên trong. Cô thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở
nơi đã táng xác Chúa, một thiên thần ở phía đầu, một thiên thần ở phía chân.
Thiên thần hỏi: “Cô kia, sao khóc thế?” Maria đáp “Người ta lấy mất Chúa tôi rồi
và tôi không biết họ để Người ở đâu”. Nói xong, cô quay lại đằng sau và thấy
Chúa Giêsu đứng đấy, nhưng cô không nhận ra Ngài. Chúa Giêsu hỏi: “Chị này, sao
mà khóc thế?” Cô Maria tưởng đó là người làm vườn, nên hỏi: “Thưa ông, nếu có
phải ông đã đem Thầy tôi đi thì xin cho tôi biết ông để ở đâu, để tôi đi lấy về”.
Chúa Giêsu gọi: “Maria!” Bà nhận ra Chúa và kêu lên “Rabbôni” nghĩa là “Thầy”
(Ga 20,1-16).
Cùng một nhân vật Maria Mađalêna,
hôm trước cô đã cùng đi với Đức Kitô ra viếng mộ em trai Lazarô, hôm nay, một
mình đi viếng mộ Đức Kitô. Hôm trước cô cùng khóc với Đức Kitô trước mộ em, hôm
nay một mình, cô nức nở khóc Đức Kitô. Hôm trước, có Đức Kitô an ủi, hôm nay có
hai thiên thần và Đức Kitô ủi an nhưng cô không nhận ra Ngài. Hôm trước có đông
người cùng đi viếng mộ, hôm nay gọi thêm được Phêrô, Gioan, nhưng cả hai đã vội
đến vội đi, bỏ cô thui thủi một mình với mộ trống. Hôm trước xác tuy đã nặng
mùi nhưng còn đó, hôm nay “người ta đã lấy mất xác Thầy”. Hôm trước, cô còn có
Thầy để nhõng nhẽo, trách yêu: “Nếu Thầy ở đây thì em con đã không chết”, hôm
nay Thầy chết rồi, lại còn bị lấy mất xác, cô lấy ai để phụng phịu bắt đền. Hôm
trước, Thầy làm phép lạ, hôm nay chẳng biết người ta đánh cắp rồi để xác Thầy ở
đâu.
Maria
Mađalêna với hai lần viếng mộ trong khoảng thời gian không mấy xa nhau. Hai lần
viếng mộ đều có Đức Kitô: lần trước cô đi với Ngài, lần sau cô đi viếng Ngài; lần
trước Ngài xao xuyến, bồi hồi trước mộ em cô, lần này cô xao xuyến, bồi hồi trước
mộ Ngài; lần trước Ngài khóc em cô, lần sau cô khóc Ngài; lần trước Ngài cho
Lazarô, em cô sống lại, lần này Ngài tự mình sống lại; lần trước cô gọi Thầy, lần
này Thầy gọi tên cô; lần trước cô chạy ra đầu làng đón Thầy, lần này Thầy đứng
ngoài cửa mồ, ngay sau lưng cô; lần trước cô vui mừng vì em trai được Thầy cho
sống lại, lần này cô mừng vui vì Thầy phục sinh; lần trước em cô ra khỏi mồ
chân tay còn quấn vải, mặt còn phủ khăn, lần này Ngài ra khỏi mộ mà vải liệm,
khăn che mặt vẫn còn đó; lần trước có đám đông, lần này có thiên thần; lần trước
nước mắt cô khô vì em cô được sống lại, lần này dòng lệ cô ngưng chảy vì Thầy
đã phục sinh từ cõi chết; lần trước cô phấn khởi mời Thầy về nhà dùng bữa mừng
em cô sống lại, lần này Thầy sai cô đi báo Tin Mừng Phục Sinh cho các anh em
môn đệ của Thầy và cả lần trước lần này, cả hai lần cô đều có Thầy.
Cả
hai lần viếng mộ, Maria đều có Đức Kitô: lần trước có Đức Kitô, Ngài đã làm
phép lạ cho em cô được sống lại, lần sau có Đức Kitô, Đấng đã sống lại từ trong
cõi chết; lần trước có Đức Kitô ban sự sống, lần sau có Đức Kitô là “sự sống và
sự sống lại”; lần trước có Đức Kitô gọi người chết ra khỏi mồ, lần sau chính
Ngài ra khỏi mồ vì Ngài là sự sống; lần trước Ngài sai người ta lấy đi phiến đá
cửa mồ, lần sau Ngài tự đẩy phiến đá và mở cửa mồ đi ra.
Hai lần viếng mộ, Maria Mađalêna đều
chứng kiến “phép lạ sự sống” mà người làm phép lạ là Đức Kitô. Cả hai lần, cô đều
đi với, đi cùng, đi gặp, đi theo Đức Kitô là sự sống và cả hai lần cô được thấy
sự sống đã chiến thắng sự chết. Cả hai lần, cô đã quấn quýt Đức Kitô là sự sống
và cô đã nhìn tận mắt con người được sống lại nhờ quyền năng của Đức Kitô. Cả
hai lần cô đã gắn bó, bám chặt lấy Đức Kitô và cô đã không thất vọng vì sự sống
đã trả cô những người thân đã mất. Cả hai lần, cô đã biểu lộ tình yêu thiết tha
dành cho Đức Kitô và cô đã được sự sống làm khô mắt lệ, làm trái tim tràn ngập
niềm vui. Cả hai lần cô đã đi theo Đức Kitô và đã được Đức Kitô mời tham dự vào
mầu nhiệm phục sinh: lần đầu, cô năn nỉ mời Đức Kitô ra viếng mộ, nhờ đó mà em
cô được sống lại, lần sau cô viếng mộ Ngài rất sớm, nhờ thế mà Tin Mừng Phục
Sinh được nhanh chóng loan truyền. Cả hai lần cô đã lắng nghe Đức Kitô và nhận
ra Ngài là Thiên Chúa của sự sống, Thiên Chúa của người sống. Cả hai lần cô đã
không để mất Đức Kitô và đã được Ngài âu yếm gọi tên. Cả hai lần cô đã tin ở Đức
Kitô và cô đã không phải thất vọng.
Đi
viếng mộ Lazarô, Đức Kitô đã nghe thần chết đắc thắng, ngạo nghễ trước bàn dân
thiên hạ: “Chết là hết đời, chết là hết sống, còn gì đâu mà thương với khóc, vì
chết chấm dứt tất cả, đoạn tuyệt tất cả, hủy bỏ tất cả… bằng cớ là xác người chết
đã thối rữa ra rồi!” Đi viếng mộ Lazarô, Đức Kitô, Thiên Chúa của sự sống và
người sống đã lật mặt gian dối và chỉ mặt thần chết: “Hỡi thần chết, mày là thằng
nói láo, lừa bịp, vì chết không phải là hết, chết không phải hủy diệt, nhưng chết
chỉ là một bước chuyển tiếp vào đời sống mới, một tiến trình cần thiết để đi
vào sự sống đời đời. Chết có đau đớn đấy, nhưng là nỗi đau của người mẹ sinh
con, nỗi đau cần thiết cho sự sống. Chết không là nỗi đau tuyệt vọng, nhưng là
đau đớn cho sự sống mới được phát sinh”. Làm phép lạ cho Lazarô sống lại, Đức
Kitô đã cho mọi người thấy: Thiên Chúa có quyền trên sự chết và Ngài sẽ làm sống
lại tất cả mọi người đã chết. Sự chết không độc quyền bá chủ nghĩa trang, mộ phần,
nhưng khi Thiên Chúa đến, Ngài sẽ làm cho người chết sống lại, đi ra khỏi mồ. Sự
chết không còn uy lực trên con người, vì Thiên Chúa sự sống đã chiến thắng,
tiêu diệt sự chết.
Đi viếng mộ Đức Kitô, cô Maria đã
thấy Đức Kitô sống lại và sự chết không còn quyền gì trên Ngài. Đi viếng mộ Đức
Kitô, Maria đã gặp Đức Kitô đang sống và sự chết bị hoàn toàn triệt hạ khi mộ
phần bị mở tung, toang hoang, trống rỗng. Chỗ chết bây giờ là đất sống. Mộ chôn
người chết bây giờ là thiên đàng có thiên thầnthong thả ngồi chơi. Nghĩa địa,
bãi tha ma bây giờ là nơi quy tụ những người sống lại. Chết không còn làm người
sống sợ vì chết chỉ là một quãng đường dẫn từ sự sống bên này qua sự sống bên
kia. Chết không còn làm người sống tuyệt vọng, vì sau cái chết có sự sống, đàng
sau cửa tử lấp ló ánh nắng buổi sáng phục sinh. Chết không còn làm người sống ủ
rũ, đau buồn, vì Thiên Chúa sự sống sẽ ghé qua viếng mộ và làm cho người chết sống
lại.
Viếng
mộ với Đức Kitô là giới thiệu Thiên Chúa Nguồn Sống với người chết, là nài xin
ơn sống lại cho họ và xác tín sự sống này không bị hủy diệt, tiêu tan, nhưng chỉ
đổi thay, chuyển biến, chờ một đời sống mới. Viếng mộ với Đức Kitô là nắm chắc
ơn sống lại cho người thân đã chết, vì Đức Kitô rất dễ thổn thức, xao xuyến, bật
khóc trước người quá cố và nhiệt tình làm phép lạ cho họ sống lại. Viếng mộ với
Đức Kitô là nhận về niềm vui được cứu sống, vì Ngài là sự sống đã đến trong thế
gian để mọi người được sống và sống dồi dào (Ga 10,10).
Tuần Thánh với mộ phần, nhưng là
phần mộ trống rỗng, không người chết, không mùi hôi xác chết, không giòi bọ rút
tỉa tử thi. Tuần Thánh có người chết, nhưng người chết tự tung cửa mộ, ra khỏi
mồ. Tuần Thánh có Thiên Chúa bị loài người giết chết, chôn kín trong mộ, nhưng
cửa mồ mở toang, thiên thần có mặt, Thiên Chúa phục sinh. Tuần Thánh vì có Đấng
Thánh của Thiên Chúa nằm chết với con người, nên từ nay Tuần Thánh là cọc mốc
đánh dấu chiến thắng của Thiên Chúa Sự Sống trên Tử Thần ác độc, dữ dằn. Tuần
Thánh có Thiên Chúa phục sinh nên sự chết từ nay không còn làm con người sợ, vì
có chết đi mới được sống lại với Ngài, “như hạt lúa có bị chôn vùi, thối đi mới
nẩy mầm, đơm hạt” (Ga 12,25).
Như
Maria Mađalêna đã đi viếng mộ Chúa và viếng mộ với Chúa để nhận được niềm vui sống
lại, xin cho mỗi người cũng được hưởng trọn niềm vui Phục Sinh khi biết nắm chặt
tay Đức Kitô trên đường đưa người thân đến mộ, trên đường đi viếng xác người
quá cố, cũng như trên đường dẫn đến phần mộ riêng của mình.
Có Đức Kitô cùng đi, ở đâu cũng sẽ
là thiên đàng, dù là mộ phần tăm tối. Có Đức Kitô ở cùng, nơi nào cũng sẽ rộn
rã niềm vui, dù là nghĩa trang sầu thương, khóc lóc tức tưởi. Có Đức Kitô đồng
hành, đường nào cũng dắt về sự sống, dù là tử lộ kinh hoàng. Có Đức Kitô ở bên,
nơi nào cũng sẽ là mái ấm, dù giữa nghĩa trang cô liêu, vắng lạnh. Có Đức Kitô
trong đời, đời sẽ tràn ngập sự sống “Phục Sinh” và ngày nào cũng là “ngày Thiên
Chúa đã làm ra, chúng ta hãy hoan hỷ vui mừng. Halêluia !” (Tv 117,24).