Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

VIỆC NHỎ TÌNH LỚN


Cứ mỗi dịp hành hương Lisieux, kính viếng thánh Têrêxa, tôi lại miên man hình dung cuộc đời “vô danh tiểu tốt” của một vị thánh trẻ, tuổi đời chưa tròn 24, ẩn thân trong nhà tu kín Carmel. Cô thiếu nữ đa cảm, đa tình, ướt át, rất lãng mạn ấy đã để lại cho thế giới một con đường tình yêu mới, rất thời đại: con đường “bé nhỏ của Tình yêu”.
Chị Têrêxa đã sống một đời rất bình thường, bình thường đến độ khi chết mẹ bề trên đã không biết phải nói gì về chị trong lẽ an táng; vì qủa thực chị đã không làm nổi một việc lớn lao, đặc biệt nào. Đời chị ngắn ngủi, chưa kịp làm lớn, cộng them cái yếu thế: ở nhà là em út, vào Dòng làm “con bệnh” đã làm cho nhiều người đánh giá đời chị là đời “vô tích sự”.
Nhưng cái vô tích sự của chị đã mở ra một con đường tuy nhỏ nhưng thênh thang, tuy bé nhưng vô cùng lớn rộng lôi cuốn nhiều người lên đường, thúc đẩy nhiều người can đảm bước theo; vì đường ấy đơn sơ, không rắc rối, cầu kỳ, không thuế má kiểm tra, đường nhỏ như từng bước chân em bé, đuờng bé như từng hơi thở em nhỏ.
Trong nhật ký, chị thánh đã viết lại từng chi tiết hành trình tình yêu của mình. Hành trình ấy đã được thực hiện bằng từng bước chân rất bé nhỏ, âm thầm của từng ngày sống, những bước chân đến với người khác, những bước chân tìm an ủi người khác, những bước chân đi làm bổn phận. Những bước chân của chị nữ tu trẻ, đau bệnh ấy có dài ngắn, mạnh yếu khác nhau, nhưng tất cả đều đầy ắp tình yêu. Đây chính là sức mạnh và giá trị tuyệt vời của con đường tình bé nhỏ.
Tình yêu đã không rời xa bước chân chị, tình yêu đã không tách rời đời sống chị. Mỗi giây phút sống là mỗi giây phút yêu, mỗi khoảnh khắc có mặt là mỗi khoảnh khắc thương. Thương yêu trở nên lẽ sống và nét thánh thiện cao cả nơi chị là sống tình yêu tràn bờ này. Chị yêu những người gần chị, sống với chị, dù nhiều người không mấy đáng yêu; chị thương những người xa chị, dù chị không quen biết, can dự. Chị nhặt cọng rác nhỏ với tình yêu lớn, chị mỉm cười chịu đựng trái ý cho tình yêu lớn, chị ngăn giữ cơn ho vì tình yêu lớn, chị bước những bước hụt hẫng giữa đêm tối đức tin trong tình yêu lớn, chị co mình run rẩy trước vắng lặng cô đơn cũng vì tình yêu lớn. Nhất cử nhất động và trong mọi cảnh huống, chị đều có yêu thương. Nói cách khác, việc gì chị làm cũng làm vì tình yêu, bước nào chị đi cũng đi trên đuờng tình, lời kinh nào chị dâng cũng ngát hương lòng tha thiết. Chị đã biến đời nữ tu thành đời người tình, đuờng tu thành đường tình, hắt hiu tu viện thành tiệc cưới hân hoan. Tình yêu đã biến nỗi buồn mồ côi của chị thành niềm vui đoàn tụ, đổi những đêm dài mất ngủ vi cơn đau hành hạ thành những giờ gặp gỡ, tâm sự. Tình yêu không lấy khỏi chị khổ đau, nhưng biến khổ đau thành niềm hạnh phúc bất tận và không ai có thể hiểu được niềm vui hay nếm hết ngọt ngào của hạnh phúc siêu nhiên này, trừ những người đã chọn yêu thương làm lẽ sống như chị.
Chọn đời nhỏ bé, làm những việc bé nhỏ với tình yêu lớn, chị đã trở thành lớn trong gương mẫu thánh thiện, lớn trong đời nhiều người. Thế kỷ chị sống là thế kỷ hiện đại, ở đó người ta thích làm chuyện lớn, mơ làm chuyện lớn. Chính vì chỉ muốn làm chuyện lớn mà người ta đã dại dột “làm lớn chuyện” những chuyện thực sự chẳng lớn tý nào. Và vì thế giới có nhiều người không thích nhỏ, không ham làm chuyện nhỏ, không tìm con đường nhỏ; nên thế giới luôn mất vui, thiếu quân bình và hay lên cơn sốt “làm lớn”. Thế giới ấy quên rằng: điều quan trọng không phải là to hay nhỏ, bình thường hay phi thường, nhưng là tình yêu có hay không, có ít hay nhiều, đầy hay vơi trong những to nhỏ, bình thường hay phi thuờng ấy. Và chị thánh đã khám phá và sống tình yêu lớn trong mọi cỏn con, chi tiết của cuộc đời mình.
Chọn sống con đưòng đơn sơ nhỏ bé trong tình yêu, chị đã chọn con đưòng ngắn nhất, nhanh nhất, tiện lợi và dễ dàng nhất. Chính Đức Kitô cũng chẳng vẽ con đưòng nào khác thuận tiện hơn: “ Nếu các con không trở nên như trẻ nhỏ, các con không được vào Nước Trời” (x. Mt 19,13-15; Lc 18,15-17; Mc 10,10,13-15)
Trở nên như ttrẻ nhỏ là chấp nhận nhỏ thật, nhỏ trong cung cách, nhỏ trong việc làm, nhỏ trong yếu đuối. Nhờ nhỏ nên dễ thương, dễ thương nên thường xuyên được tha thứ. Người ta dễ tha thứ, bỏ qua cho người nhỏ hơn người lớn; bởi người nhỏ biết mình thiếu nhiều, cần nhiều trong khi người lớn thường thấy mình to, dư dả, không thiếu gì, không cần ai. Và cơn cám dỗ thường trực nơi người lớn là kiêu căng, ngạo mạn, hống hách, thống trị, vô ơn.
Chị thánh cũng chọn con đường bé nhỏ như cách diễn tả tình yêu chân thật. Khi yêu nhau, ta đâu có làm nhưrng chuyện lớn cho nhau; ta chỉ cho nhau những gì rất nhỏ, rất bé như bông hồng, cánh thư, nụ hôn, ánh mắt, yên lặng. Tất cả những bé nhỏ đó giúp ta diễn đạt tình yêu nồng nàn, mãnh liệt trong ta. Nhờ nồng nàn, mãnh liệt, những “bé nhỏ “ hết còn “nhỏ bé”, nhưng trở nên vĩ đại, lớn lao, không gì so sánh, thay thế được. Hơn ai hết, Đức Kitô nắm bắt được giá trị của những nhỏ bé này khi Ngài nhấn mạnh: “Ai trung tín trong những việc nhỏ sẽ trung tín trong việc lớn” (Lc 19,17).
Lạy Đức Kitô, xin cho con tinh thần bé nhỏ để yêu thương những người nhỏ bé trong từng việc bé nhỏ. Buổi sáng sớm cho con biết tìm tình yêu khi pha cho em bé một ly sữa nhỏ, dắt tay cụ già qua đường, đẩy phụ chiếc xe chết máy. Cho con mỗi buổi trưa dám để tình yêu trong bồn nước rửa chén, trên cây chổi quét nhà, ở đôi tay cấy lúa. Khi hoàng hôn xuống, cho con biết đặt tình yêu trong thì thầm tâm sự trên môi mắt thứ tha, trong kinh cầu xám hối. Và giữa đêm khuya, xin cho con giấc ngủ trẻ thơ với hồn nhiên, phó thác và hạnh phúc biết mình luôn bé nhỏ.

0 nhận xét: