Suy Niệm 5 : TÂM HỒN CỞI MỞ, TẦM NHÌN XA RỘNG
Đã
là người được sai đi, nhà truyền giáo không thể là người hẹp hòi trong tư duy,
cục bộ trong đường lối, nhỏ mọn trong chọn lựa, bởi người hẹp hòi tư duy không
dám đi trên hành trình xa; người cục bộ, co cụm chỉ loanh quanh, luẩn quẩn với
những ngõ nhỏ, lối mòn, làm sao dám lên đường mạo hiểm ; người chi li, nhỏ
mọn, tính toán vặt vãnh chẳng bao giờ dám chọn cho mình tương lai mạo hiểm, và đường
xa vạn dặm.
Nhưng
Đức Giêsu chỉ gọi và chọn những con người có tâm hồn cởi mở, khi muốn họ cởi bỏ
tất cả, trước khi đi theo Ngài, bởi “cởi bỏ bên ngoài” là dấu chỉ của “cởi mở bên
trong”. Cởi bỏ cha mẹ, gia đình, nghề nghiệp cũ (x. Mt 4,22) ; cởi bỏ “vàng
bạc, tiền giắt lưng, bao bị, áo sống, giầy dép, gậy chống đi” (x.Mt 10,9-10) để
có thể cởi mở cõi lòng, cởi mở trái tim, cởi mở trí óc, cởi mở bàn tay, cởi mở
cuộc đời trên đường truyền giáo, vì thiếu tâm hồn cởi mở của nhà truyền giáo,
Tin Mừng không đến được tâm hồn người khác, thiếu cởi mở của trái tim người môn
đệ Đức Giêsu, sứ điệp Cứu Độ không đi được vào lòng ai, thiếu tinh thần cởi mở
của người “nhân danh Thiên Chúa mà đến”, người được sai đi tự ý đóng đường đến gặp
Đức Giêsu của mọi người.
Cũng
vậy, Đức Giêsu không muốn những người được chọn và sai đi mang não trạng hẹp hòi,
khép kín, cục bộ, kỳ thị, vì đó là dấu chỉ của kiêu căng, ích kỷ, bởi Tin Mừng được
loan báo cho hết mọi người, Hạnh Phúc và Sự Sống đời đời được ban cho toàn thể
nhân loại, và Thiên Chúa là Cha nhân hậu của mọi người, không loại trừ ai, không
bỏ sót người nào.
Vì
thế, một tầm nhìn xa rộng là đòi hỏi của Đức Giêsu ở các môn đệ Ngài, là điều
kiện để truyền giáo mang lại hoa trái, là ơn sủng của Thánh Thần tình yêu, Đấng
“mở lòng, mở trí” những người đi theo Đức Giêsu đem Tin Mừng cứu độ đến muôn dân.
1. Có
được tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng khi nhà truyền giáo xác tín :
Thiên Chúa yêu thương và muốn cứu độ hết mọi người :
Rất
nhiều lần trong Tin Mừng, Đức Giêsu đã mặc khải cho các môn đệ : ý định
từ đời đời của Chúa Cha là cứu chuộc hết mọi người, và không muốn một ai phải
hư mất. Và ý muốn thánh thiện, thương xót ấy được Thiên Chúa thực hiện bằng
mở ra tất cả mọi con đường, ngõ ngách có thể mở để bất luận ai, ở bất cứ hoàn cảnh
nào cũng tìm gặp được Thiên Chúa.
Vì
thế, sứ mệnh của nhà truyền giáo không là “đoán” người này sẽ được cứu rỗi, “nhắm”
người kia sẽ bị luận phạt, “cho người này lên thiên đàng, dí người kia xuống hoả ngục”, nhưng nhà truyền giáo hoạt
động với duy nhất một xác tín : tất cả mọi người đều được Thiên Chúa yêu
thương và một quyết tâm : xin được là khí cụ trong tay Thiên Chúa để chuyển
tải ơn cứu rỗi đến tất cả mọi người.
Nhiệm
vụ của nhà truyền giáo như thế là làm cho mọi người nhận được hạt giống Tin Mừng,
và tin nhận Đức Giêsu là Thiên Chúa, Đấng cứu độ duy nhất, nghiã là làm tất cả
mọi việc, mọi cách để Tin Mừng được gieo vào tâm hồn mọi người với một niềm hy
vọng : sớm muộn hạt giống Tin Mừng cũng sẽ nẩy mầm và lớn lên, xum xuê
trong tâm hồn mọi người.
Có
những hạt nẩy mầm ngay, nhưng cũng có những hạt nẩy mầm rất lâu sau, nhiều năm
sau, có khi “người được gieo” sắp chết, hạt giống mới chịu nẩy mầm trong lòng họ.
Nhưng nẩy mầm sớm hay muộn không là việc của người gieo, bởi đó là việc của Thiên
Chúa như thánh Phaolô đã qủa quyết : “Tôi trồng, anh Apôlô tưới, nhưng Thiên
Chúa mới làm cho lớn lên” (1 Cr 3,6).
Nhưng tại sao cần
phải xác tín : Thiên Chúa yêu thương và muốn cứu chuộc mọi người ?
Bởi
khi lên đường truyền giáo, nhà truyền giáo sẽ gặp đủ thứ người, đủ hạng người :
có những người sẵn sàng đón nghe Tin Mừng, vì họ đang khao khát, nhưng cũng có
những người dửng dưng, không muốn nghe, và những người ra mặt kịch liệt chống đối,
ngăn cấm việc rao giảng, làm chứng Tin Mừng, vì không thiện cảm với nhà truyền
giáo và dị ứng với danh thánh Đức Giêsu.
Do
đo, nhà truyền giáo sẽ cùng lúc chạm mặt với người ủng hộ và người chống phá,
nhóm đi theo và nhóm đối nghịch, nên thiếu niềm xác tín : tình yêu Thiên
Chúa bao phủ tất cả mọi người, như mưa nắng trên cả người lành, kẻ dữ (x. Mt
5,45), thiếu tâm hồn cởi mở của Đức Ái, để nhìn “rất xa và rất rộng” đến tận chân
trời ở đó “lúa chín vàng cả cánh đồng bao la” (x. Mt 9,37), thì nhà truyền giáo
không thể đến với muôn dân, gặp gỡ mọi người, và rao giảng Tin Mừng cho cả người
ủng hộ cũng như kẻ chống phá, như Đức Giêsu đã loan báo Sứ Điệp Cứu Độ cho những
người hiền lành chăm chú lắng nghe Ngài bên triền núi Bát Phúc, và cả những người
Pharisêu kiêu căng, cứng lòng, hay phản bác, bắt bẻ Ngài.
Và
như thế, Tin Mừng mới là của mọi người, dành cho hết mọi người, không kỳ thị,
phân biệt, loại trừ, và nhà truyền giáo mới thực hiện trọn vẹn sứ mạng truyền
giáo là loan báo và làm chứng Đức Giêsu cho muôn dân, như bài sai của Ngài :
“Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ của Thầy” (Mt 28,19).
2. Có
được tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng,
khi nhà truyền giáo tin tưởng ở ơn đổi mới của Chúa Thánh Thần :
Xác
tín Tình Yêu và Ơn Cứu Độ của Thiên Chúa không bỏ quên, loại trừ ai chưa đủ, nhà
truyền giáo còn phải có tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng được Thánh Thần ban
tặng, để tin tưởng ở ơn đổi mới của Ngài trên mọi người, dù họ là ai, và tội lỗi
đến đâu.
Bởi
Chúa Thánh Thần sẽ dẫn loài người tới “sự thật toàn vẹn”, nghiã là Ngài sẽ làm
cho hoàn hảo những gì Đức Giêsu đã khởi sự và thành hình, khi hướng dẫn nhân loại
trên đường chân lý và tình yêu, bằng nhắc lại những gì Đức Giêsu đã giảng dậy.
Nhờ thế mà nhân loại được ơn Ngài đổi mới, được bước đi dưới ánh sáng của Ngài
là Thánh Thần tình yêu.
Nói
cách khác, với ân sủng và hoạt động của Chúa Thánh Thần, Giáo Hội sẽ đi đến cùng
sứ vụ loan báo Tin Mừng cứu độ mà Đức Giêsu đã trao phó, và quang cảnh ngày mùa
“rộn rã tiếng ca, lòng tràn đầy hân hoan, tay ôm bó lúa vàng” phải là ánh nến
hy vọng không thể tắt trong trái tim nhà truyền giáo trên đường loan báo Đức Giêsu
chịu đóng đinh.
Với
tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng, nhà truyền giáo nhờ ơn Chúa Thánh Thần, sẽ
không nhìn những anh em thuộc các giáo hội Chính Thống, Tin Lành như những tên “phản
đạo, đào ngũ”, nhưng tâm hồn cởi mở “Đại Kết” sẽ giúp nhận ra con đường Hiệp Nhất
mà tất cả cùng phải đi. “Nhờ đó, dân thánh được chuẩn bị để làm công việc phục
vụ, là xây dựng Thân Thể Đức Kitô cho đến khi tất cả chúng ta đạt tới sự hiệp
nhất trong đức tin và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, tới tình trạng con người
trưởng thành, tới tầm vóc viên mãn của Đức Kitô” (Ep 4,12-13).
Với
tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng trong Đức Tin, Đức Ái và Đức Trông Cậy, nhà
truyền giáo sẽ đến với anh em trong cùng một đức tin Kitô, để chân thành trao đổi
và nài xin Chúa Thánh Thần đổi mới trái tim mỗi người, để tất cả gặp gỡ nhau, và
tiến dần về Hiệp Nhất trong niềm tin ở Đức Giêsu, bằng sống theo Tin Mừng của
Ngài, bởi tinh thần, cũng như phương thức đại kết tốt nhất chính là sống Tin
mừng của Đức Giêsu.
Như
thế, nhà truyền giáo có tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng dưới tác động của Chúa
Thánh Thần sẽ không bao giờ khinh mạn, hay lên án những anh em Tin Lành, Chính
Thống, nhưng luôn tự nhủ : tất cả chúng ta là những người lữ hành cùng đi
với nhau, nên chúng ta cần có nhau trên hành trình đi tìm Thiên Chúa. Và để luôn
có nhau, chúng ta cần tìm “cho nhau và với nhau” Ơn Bình An từ dung mạo nhân hậu
của Thiên Chúa duy nhất, và từ đó, chúng ta có thể học được ở nhau rất nhiều “điều
hay lẽ phải”, không chỉ để hiểu biết nhau hơn, mà còn để đón nhận quà tặng qúy
báu của Chúa Thánh Thần muốn ban cho chúng ta qua những người anh em đang đồng
hành. Và từng bước, Chúa Thánh Thần sẽ hiệp nhất tất cả chúng ta khi dẫn dắt chúng
ta tiến về Chân Lý trọn vẹn và Sự Thiện hoàn hảo.
Với
tâm hồn cởi mở và tầm nhìn xa rộng được Chúa Thánh Thần kích hoạt, nhà truyền
giáo không coi thường người anh em Do Thái giáo, Hồi giáo, Phật giáo và anh em
các tôn giáo khác, để Thánh Giá mà Đức Giêsu đã dùng để cứu chuộc loài người,
khi giao hoà con người với Thiên Chúa không bao giờ được phép biến thành khí giới
của ganh ghét, hận thù, bạo lực ; không bao giờ đoàn lũ những người đi
theo Đức Giêsu “hiền lành và khiêm nhường tận đáy lòng” được cho phép mình biến
thái thành những con nguời cuồng tín, gian ác, hiếu chiến, khát máu đồng loại ;
không bao giờ cuộc chiến chống lại “cái tôi” kiêu căng, ích kỷ, xảo trá, tham
lam làm tổn thương đồng loại được phép biến thành “thánh chiến” làm đổ máu anh
em. Trái lại, nhà truyền giáo luôn nhận ra những giá trị Thiên Chúa đặt để
trong các tôn giáo, những giá trị mà chính Đức Giêsu đã kiện toàn, và làm cho
viên mãn sau đó, khi Ngài đến. Cũng như Lề Luật Môsê là giá trị Thiên Chúa ban
cho dân Israel đã được hoàn hảo và kiện toàn bởi Đức Giêsu bằng Giới Luật mới của
Ngài từ thời Tân Ước.
Vâng,
cũng với tâm hồn cởi mở, và tầm nhìn xa rộng nhờ ơn soi sáng của Chúa Thánh Thần,
nhà truyền giáo không cô lập, tẩy chay, hay miệt thị những người “không có
đạo”, vì tin vào ơn Cứu Độ luôn mở ra cho mọi người, khi nhìn vào thái độ trân qúy,
và tâm tình đặc biệt trìu mến, yêu thương của Đức Giêsu dành cho những người
ngoại đạo trong Tin Mừng.
Tóm
lại, nhà truyền giáo thiếu tâm hồn cởi mở sẽ trầm trọng xuống cấp, và biến thành
người qủang cáo, tiếp thị vô duyên, thô kệch, khi trái tim đóng cửa, nụ cười không
tươi, mắt môi không long lanh, “biết nói”. Quảng cáo như thế thì chẳng bao lâu
công ty, xí nghiệp sẽ phải đăng “cáo phó” phá sản ; cũng như truyền giáo kiểu
“độc đoán, độc tôn, độc thọai” thì chẳng khác gì người gieo giống nhắm mắt gieo
hạt “xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất” hay “trên sỏi đá... nắng lên, hạt liền
bị cháy, chết khô” (Mc 4,4-5).
Nhà
truyền giáo thiếu tầm nhìn xa rộng khi chỉ nhìn mình, thấy mình, chỉ nhìn “tôi”,
thấy những cái “thuộc về tôi” như nhà tôi, dân tôi, đạo tôi, xứ tôi, đoàn thể tôi,
giáo phận tôi, mà không thấy ai, thấy gì khác, sẽ khác chi “mười người mù đi
xem voi” cãi nhau chí chóe, vì người nào cũng cho voi của mình như mình “thấy”.
Qủa
thực, tinh thần cởi mở và tầm nhìn xa rộng không thể thiếu ở nhà truyền giáo, vì
truyền giáo là “ra sâu, ra xa”, xuôi đến tận chân trời, góc biển, nên tâm hồn
khép kín, nhỏ mọn làm sao mở buồm bung cánh ? Vì truyền giáo là chuyến đi mạo
hiểm, đến vùng trời xa đến miền đất lạ, nên thiếu tầm nhìn xa rộng, làm sao nhà
truyền giáo có thể dẫn mọi người về Đất
Hứa? Vì truyền giáo là loan báo Tin Mừng cho người mới gặp, cho dân tộc chưa
quen, nên thiếu cởi mở, lại cục bộ, kỳ thị, chi li, làm sao nhà truyền giáo vượt
được tường cao ngờ vực, hàng rào nghi ngại
và hầm hố thị phi ?
Và
như Nhóm Mười Hai, nhà truyền giáo phải từng ngày học biết cởi mở và tập nhìn xa rộng trên đường
loan báo Tin Mừng, với bài học lạc quan, cởi mở của Đức Giêsu : “Ai không
chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta” (Mc 9,40), và đón nhận như chià khóa mở lòng
mình, mở lòng người, mở Nước Thiên Chúa cho chúng ta và mọi người.
Jorathe
Nắng Tím