Suy
Niệm TIN MỪNG CHÚA NHẬT 5, MÙA CHAY, Năm A
Được
sống đã là một hạnh phúc, nay được sống lại thì niềm vui phải ngàn lần lớn hơn,
nên khó có lời để diễn tả nước mắt hạnh phúc, thay cho giòng lệ xót xa, tiếc
thương của hai chị em Mácta và Maria khi em trai Ladarô chết đã bốn ngày vừa được
Đức Giêsu gọi ra khỏi mồ, trong khi “chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn”
(Ga 11,44).
Tin
Mừng cho chúng ta biết: gia đình ba chị em Mátta, Maria và Ladarô là chỗ thân
tình của Đức Giêsu, nơi Ngài và các môn đệ thường ghé nghỉ ngơi trên đường truyền
giáo, như thánh sử Gioan ghi rõ: “Đức Giêsu qúy mến cô Mácta, cùng hai người em
là cô Maria và anh Ladarô” (Ga 11,5), nên khi Ladarô lâm bệnh, hai cô chị đã
cho người đến báo với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau
nặng” (Ga 11,3).
Cứ
sự thường, khi nghe người thân đau nặng, người ta tức tốc, vội vàng về ngay, vì
biết có thể không kịp gặp, bởi cơn bệnh có thể lấy đi bất cứ lúc nào sự sống của
người thân. Nhưng hôm ấy, Đức Giêsu có một thái độ bình tĩnh đến khác thường,
khi Ngài không về Bêtania ngay để gặp ba chị em trong cơn khốn quẫn, mà sự có mặt
của Ngài vô cùng cần thiết đối với họ. Trái lại, “sau khi được tin anh Ladarô
lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở” (Ga 11,6). Hơn thế nữa,
Ngài còn tỏ ra vui, khi nói với các môn đệ: “Ladarô đã chết. Thầy mừng cho anh
em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin” (Ga 11,14).
Thái
độ và việc làm của Đức Giêsu cho chúng ta thấy: điều quan trọng hơn đối với
Ngài lúc này không phải Ladarô được khỏi bệnh, cho bằng anh được sống lại từ
cõi chết để mọi người tin Ngài là Đấng làm cho con người được ra khỏi cái chết để
đi vào sự sống với Ngài: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào
Thầy thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy sẽ không bao giờ
phải chết” (Ga 11,25-26).
Qủa
thật, khi mặc khải Chân Lý sự sống lại và sự sống này, Đức Giêsu đã giải
toả nỗi lo nhức nhối của con người, khi biết mình phải chết, nhưng hoàn toàn vô
vọng vì không biết sự gì tiếp nối sau cái chết, chết rồi đi đâu, có một sự sống
khác sau khi chết hay chết là hết, chết là trở về tuyệt đối hư vô?
Khi
cho Ladarô ra khỏi mồ trở lại sự sống, Đức Giêsu đã thực hiện lời tuyên sấm của
ngôn sứ Êdêkien: “Các xương khô kia ơi, hãy nghe lời Đức Chúa. Đức Chúa là Chúa
Thượng phán thế này với các xương ấy: Đây Ta sắp cho Thần Khí nhập vào các
ngươi và các ngươi sẽ được sống. Ta sẽ đặt gân trên các ngươi, sẽ khiến thịt mọc
trên các ngươi, sẽ trải da bọc lấy các ngươi. Ta sẽ đặt Thần Khí vào trong các
ngươi và các ngươi sẽ được sống. Bấy giờ các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức
Chúa” (Ed 37,4-6). “Các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, khi Ta mở huyệt
cho các ngươi và đưa các ngươi lên khỏi huyệt, hỡi dân Ta” (Ed 37,13).
Gọi
ra khỏi mồ Ladarô, người đã chết; mở huyệt cho dân ra khỏi gông cùm của chết
chóc, Thiên Chúa đã qủa quyết: Ngài là Đấng nắm giữ sự sống của con người, và
duy một mình Ngài mới cho con người được sống lại và được sống đời đời, mầu nhiệm
sự sống mà Đức Giêsu đã mặc khải qua phép lạ cho Ladarô sống lại ở Bêtania.
Qua phép lạ này,
chúng ta ghi nhận:
1.
Con đường chúng ta phải
đi để được Thiên Chúa ban sự sống viên mãn và đời đời:
a.
Lắng Nghe Đức Giêsu:
Như
hai chị em Mácta và Maria say mê lắng nghe Đức Giêsu, khi các cô quấn quýt bên
Ngài, lúc thì nũng nịu bắt đền: “Nếu có Thầy ở đây, thì em con đã không chết”
(Ga 11,21), vì các cô biết: khi nghe tin Ladarô, em trai các cô đau nặng, Đức
Giêsu đã không thu xếp về ngay, mà vẫn “lưu lại hai ngày tại nơi đang ở” (Ga
11,6); lúc thì một chút giận dỗi, phụng phịu: “Con biết em con sẽ sống lại, khi
kẻ chết sống lại trong ngày sau hết” (Ga 11,24). Nhưng luôn luôn các cô chăm
chú Lắng Nghe Lời Ngài.
b.
Đón nhận Đức Giêsu:
Gia
đình Bêtania rất yêu mến và từ lâu đã luôn đón tiếp Đức Giêsu với tất cả lòng
trân trọng, và chân tình qúy mến. Bất cứ lúc nào cả ba chị em đều dành cho Đức
Giêsu tình cảm nồng nàn và sự đón tiếp ân cần, nồng hậu, cũng như sẵn sàng chia
sẻ, giúp đỡ Ngài và các môn đệ trên đường truyền giáo.
Đức
Giêsu cũng đáp lại tấm lòng của ba chị em bằng tình cảm đặc biệt của Ngài, như
hôm nay, cả đám đông đều thấy Ngài khóc (Ga 11,35), vì “thổn thức trong lòng và
xao xuyến” xót thương Ladarô và cảm thương hai chị em Mácta, Maria (x. Ga
11,33), và nhiều người có mặt đã ngạc nhiên nói với nhau: “Kìa xem! Ông ta
thương anh Ladarô biết mấy!” (Ga 11,36).
Thực
vậy, thánh sử Gioan đã ghi lại nét dễ thuơng của hai chị em Mácta và Maria, khi
ân cần, vồn vã đón tiếp Đức Giêsu trong trình thuật phép lạ cho Ladarô sống lại:
·
“Vừa được tin Đức Giêsu
tới, cô Mácta liền ra đón Người” (Ga 11,20).
·
Khi được chi Mácta gọi và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!...
cô Maria vội đứng lên và đến với Đức Giêsu.” (Ga 11,28-29).
Tâm
tình niềm nở, trông ngóng, mong mỏi được đón tiếp Đức Giêsu của hai cô được biểu
hiện qua thái độ nhanh nhẩu, vội vàng, ngay lập tức diễn tả qua cụm từ “liền ra
đón”, “vội đứng lên và đến với”. Tất cả đã nói lên các cô rất hân hoan, vui mừng
được đón tiếp Đức Giêsu vào nhà mình, đến với mình, ở lại với mình trong bất cứ
cảnh huống, tâm trạng nào.
c.
Tin Đức Giêsu:
Con
đường thiêng liêng nào cũng phải dẫn đến niềm tin vào Đức Giêsu, Thiên Chúa làm
người, cũng như các phép lạ Đức Giêsu làm cũng chỉ có mục đích “cho mọi người
tin vào Ngài”, như Đức Giêsu đã nói với các môn đệ trước khi lên đường đến
Bêtania: “Ladarô đã chết. Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để
anh em tin” (Ga 11,14), hoặc với Mácta: “Chị có tin thế không ?” (Ga 11,26),
“Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của
Thiên Chúa sao?” (Ga 11,40)
Thực
vậy, con đường đến với “Đức Giêsu là Sự Sống Lại và là Sự Sống” chỉ có thể thực
hiện khi đạt đến Niềm Tin: Đức Giêsu là Thiên Chúa Cứu Độ, Đấng đã đến
trong đời để cứu độ loài người và ban lại
cho con người sự sống đời đời.
Tin
là điều kiện không thể thiếu để “được sống lại và được sống” như Đức Giêsu khẳng
định: “Ai tin vào Thầy thì dù có chết cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy,
sẽ không bao giờ phải chết” (Ga 11,25-26).
Như
thế, chúng ta không còn nghi ngờ, nghi nan về điều kiện để được sống lại và được
sống đời đời, vì chính Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người đã công khai mặc khải. Vấn
đề là chúng ta có cố gắng đi con đường về sự sống như ba chị em gia đình
Bêtania không: Con đường “lắng nghe Chúa, đón tiếp Chúa, và tin vào Chúa”,
bởi để tin vào Ngài, chúng ta phải bắt đầu bằng Lắng Nghe Ngài nói và đón tiếp
Ngài vào cuộc đời chúng ta.
Và
để tiến bước trên con đường Chúa muốn, chúng ta cần tháo cởi khỏi mình những
giây nhợ của “cái tôi” ích kỷ, ganh ghét, kiêu căng, những “vải buộc” của thành
kiến, kỳ thị, nhất là tấm vải che lương tâm, và bịt kín ánh sáng của Thần Khí,
như lệnh truyền của Đức Giêsu: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi”,
khi Ladarô vừa ra khỏi mồ, “chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn” (Ga
11,44), bởi “Hướng đi của tính xác thịt
là sự chết, còn hướng đi của Thần Khí là Sự Sống và Bình An” (Rm 8,6).
Jorathe
Nắng Tím