Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

TẤM LÒNG NGHỆ SĨ

 

Số phận người nghệ sĩ qủa thực vô thường, khi gặp thời thì “lên voi” với đám đông “fan cuồng” say mê, thần tượng, nhưng khi hết  thời, thì tang thương “xuống chó” ra vào chẳng người dòm ngó, đón đưa.

Số phận ấy còn buồn thảm hơn, khi liên tục phải  lãnh những cú đấm thôi sơn của dư luận, vì “ghen ăn tức ở”, hay những châm biếm cay đắng đến lặng người : “xướng ca vô loài”.

Thật không gì làm tổn thương người nghệ sĩ hơn “cụm từ” rất xúc phạm và phản cảm này, trong khi tấm lòng nghệ sĩ ở bất cứ thời nào đều rất đáng được trân qúy.  

Bởi không có tấm lòng nghệ sĩ của ngày xưa đã rung động trước vẻ đẹp thiên nhiên, thì làm gì có những kiệt tác nghệ thuật để ngày nay trầm trồ ngắm nghiá, thưởng ngoạn? Không có tấm lòng nghệ sĩ khiêm tốn ngước nhìn bầu trời đầy trăng sao đêm hè, thì bao giờ thế gian mới biết duyên dáng của nàng trăng, và ngàn sao nhí nhảnh chân sáo? Không có tấm lòng nghệ sĩ trào dâng niềm cảm xúc trước đàn én giăng kín trời, hỏi làm sao hậu thế cảm được nắng ấm tưng bừng của hạnh phúc ngày xuân?

Bởi rất nhiều và rất nhiều những tấm lòng nghệ sĩ đã làm tươi đẹp ước mơ, đã làm phấn khởi lòng người, đã đưa hồn người lên cao tít tắp đến tận truyệt đối, tuyệt vời Chân Thiện Mỹ. Vì thế, không nghệ sĩ nào “vô loài”, không tâm hồn nghệ sĩ nào vô cảm, cằn cỗi, vì nghệ sĩ cho thế giới nguồn cảm hứng, gieo vào đất người hạt giống nhiệm mầu, kỳ diệu là hình ảnh không phôi phai, là dấu ấn không nhạt nhoà của Tạo Hóa trong hình hài con người “cát buị”.

Cũng bởi có rất nhiều con người nghệ sĩ có tấm lòng mà những em bé dân tộc của vùng sâu vùng xa được đến trường mỗi sáng, những bà mẹ neo đơn, cô qủa được ấm lòng ở tuổi già, những thân phận tật nguyền phải cậy nhờ lòng tốt của người khác để sống còn được bớt buồn tủi, cả những người chết trong túng bấn, nghèo nàn cũng bớt lạnh lẽo, tức tưởi với tấm áo quan trên đường về bên kia thế giới.

Những tấm lòng nghệ sĩ ấy cũng đang sắn quần lội nước đến từng nhà, và trao tận tay từng nạn nhân lũ lụt những chia sẻ cần thiết. Và hình ảnh những con người có nghiã tình cao cả mang tâm hồn nghệ sĩ ấy đã thực sự gây nhiều ấn tượng đậm nét trong tim óc nhiều người, trong đó có tôi.

Tuy thế, tôi vẫn nghe tim mình se thắt vì ấm ức. Tôi ấm ức trước những thị phi vô cảm của những “anh hùng bàn phím” rảnh đến mức không biết làm gì ngoài thả những ngón tay vô hồn “gõ” những vu khống chát chúa vào mặt người nghệ sĩ đang miệt mài vì sự sống của những phận người bất hạnh ; tôi ấm ức khi nghe những bới móc thô lỗ của đám “thánh soi” đêm ngày soi mói, “móc lò” những nghệ sĩ có tấm lòng, mà lịch làm việc của “các thánh” là hết đêm đến ngày, hết ngày lại đêm những vu vơ, lơ lửng, lâng lâng mơ màng những chuyện “ruồi bu”, chẳng ích lợi cho ai, mà chẳng hề bận tâm nhúc nhích vài ngón tay giúp đời bớt khổ ; tôi cũng ấm ức trước đạo quân “mồm loa mép dải” say máu phê bình, chỉ trích thiên hạ như một nghề kiếm sống, trong khi cuộc sống của những tay chuyên nghiệp “ném đá” này chỉ là chuỗi dài vô tận những “vô tích sự”.

Trong nỗi buồn rất ấm ức, tôi muốn nhắc bạn, những người vì không làm được “chuyện lớn” như thiên hạ, nên siêng năng kiếm cớ “làm lớn chuyện” : Bạn lên án rất nặng nề những nghệ sĩ không làm từ thiện, nhưng khi họ làm, bạn lại kết tội họ mượn cớ từ thiện để “đánh bóng” tên tuổi ; bạn trách móc sự thờ ơ, nhưng khi nghệ sĩ dấn thân đóng góp tiền bạc, thời giờ, công sức chia sẻ với bà con, bạn lại bực bội cho rằng họ “đóng kịch, trình diễn” mà không thật tình khi mượn hình ảnh người nghèo, lợi dụng nỗi đau của người bất hạnh để  phô trương, qủang cáo. Bạn còn lố bịch hơn khi muốn biết nghệ sĩ nào làm từ thiện, nghệ sĩ nào không, cứ như thiên hạ “nhất cử nhất động” đều phải kính báo bạn, mặc dù bạn thuộc thành phần “vô danh tiểu tốt” biết hết mọi người, nhưng chẳng mấy người rảnh rỗi quan tâm, biết  bạn.

Ôi rõ thật thói đời, với những miệng đời thị phi kinh niên, ganh tỵ mãn tính, và nếu cứ mãi thế này thì không biết đến bao giờ lòng người mới bình an, người nghèo mới hết khổ, người sầu buồn mới được nguôi ngoai, bởi bao la như tiếng hát, thênh thang như giọng hò, dạt dào như vần thơ, hào sảng như tình thân của tấm lòng nghệ sĩ mà còn bị tan nát, bầm dập, thử hỏi sẽ te tua, tơi tả đến cỡ nào những tấm lòng “không tên tuổi” khác ?

Jorathe Nắng Tím