Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2020

TUỔI THƠ


Tuổi Thơ, Món Quà Của THƯỢNG ĐẾ (Tác giả: Jorathe Nắng Tím)
TUỔI THƠ
Hạnh phúc lớn nhất của người mẹ là nhìn thấy con mình vừa sinh ra. Bao nhiêu đau đớn, sợ hãi tan biến khi nghe tiếng con khóc chào đời. Và hạnh phúc ấy kết tụ trong bốn chữ: “Ôi con của mẹ!”.
Ôi con của mẹ đẹp quá, dễ thương qúa! Ôi con của mẹ giống ba qúa! Ôi con của mẹ tuyệt vời qúa! Và mẹ thương con biết bao!
Tình yêu của người mẹ không lúc nào mãnh liệt như khi sinh con và càng sôi nổi, vũ bão khi bồng con trong tay. Không ai có thể lấy con ra khỏi mẹ, cũng không ai ngăn cản được tình mẹ cho con. Trời đất hôm ấy cũng phải nghiêng mình trước tình mẹ bao la, vĩ đại. Thế giới hôm ấy cũng phải nhẹ nhàng, khoan thai chân bước để đừng đánh thức giấc mơ hạnh phúc làm mẹ vừa được thực hiện …
Bên cạnh người mẹ là người đàn ông vừa làm cha một đứa con mới sinh ra, làm cha một con người mới gia nhập cộng đồng nhân loại, làm cha một sự sống vừa vào đời. Ông cũng vui khôn tả: Niềm vui của người đã đóng góp tích cực cho sự sống được thành hình và hôm nay đang có mặt. Ông vui như mẹ của em bé, vì cả hai đã chung một trái tim, một cung lòng, một hơi thở cho em bé được làm người.  
Từ khi loài người có mặt, đã có bao nhiêu em bé được sinh ra, vì tất cả đều được sinh ra làm em bé. Không ai đã lớn ngay mà không oe oe khóc, chập chững đi, bi bô tập nói. Không ai đã tự mình vào đời mà không bé bỏng, mong manh trong lòng mẹ, trên tay cha. Từ khi Ađam và Evà có con trai đầu lòng là Cain, đã có biết bao nhiêu niềm vui được làm cha làm mẹ, vì không niềm vui nào lớn hơn niềm vui sinh ra một con người.
Nhưng cũng có những lần chào đời bất đắc dĩ khi người đàn ông từ chối con người mới được sinh ra là con mình, người đàn bà không muốn nhận em bé mình cưu mang chín tháng vì đó là hậu qủa tai ương của một cuộc “mây mưa” bị cưỡng bách, hoặc vỡ kế hoạch. Và tiếng khóc trẻ thơ hôm ấy không là hạnh phúc chào đời, khi người đàn ông và người đàn bà từ chối ơn gọi và vinh dự làm cha mẹ.
Mỗi người đã làm em bé khi vào đời, và đã có một tuổi thơ; nhưng tuổi thơ thiên thần hay tuổi thơ bị đầy đọa, em bé được nghênh đón, đợi chờ hay em bé bị hắt hủi, bỏ rơi? Mỗi người một số kiếp, một “lá số”… và không ai đã hoàn toàn giống ai.
Viết về tuổi thơ là viết về nhân loại, vì mỗi người là cả nhân loại. Nhân loại mang tuổi thơ vì nhân loại được thơ trẻ từng giây phút.Yêu mến tuổi thơ là yêu mến đồng loại, vì tất cả đã một lần “làm tuổi thơ”. Phục vụ tuổi thơ là phục vụ con người vì không lúc nào thế giới loài người không cần tuổi thơ để tồn tại.
Chia sẻ với Bạn về tuổi thơ, người viết muốn được cùng Bạn trở về tháng ngày của tuổi thơ, đồng thời chiêm ngắm tuổi thơ hôm nay trên đất nước này, ở đó chúng mình đã một thời “thơ ngây, bé bỏng”.

TẠI SAO NGƯỜI TRẺ CÔNG GIÁO ĐI THEO GIÁO PHÁI?

Lời Ngỏ
Đây là đề tài không mấy vui, nên ít người đề cập. Nhưng với người viết thì lý do tránh né vấn đề, chính là vấn đề qúa tế nhị, dễ gây phiền: phiền phức cho những người có trách nhiệm muốn bảo vệ thành qủa truyền giáo “sáng chói” của mình; phiền toái cho những người giữ đạo kiểu pháo đài không chấp nhận thực trạng có người phe ta bỏ đạo, vượt rào theo giáo phái; phiền lụy cho những nhóm qúa khích sẽ mất số, mất mặt với những người thuộc tôn giáo khác; và phiền hà cho các đấng bậc khi phải đối mặt với hiện trạng chiên tự ý bỏ đàn đi hoang.
Chính vì “phiền” nhiều nỗi, mà người viết cần minh định đôi điều để bớt phiền bao nhiêu có thể, hầu mục đích xây dựng đạt được mức độ cao nhất.
Trước hết và trên hết, người viết được tình yêu Giáo Hội thúc bách để chân thành chia sẻ với qúy bạn kinh nghiệm của nhiều năm đồng hành với một số người trẻ công giáo tại Việt Nam đã bỏ Giáo Hội gia nhập các giáo phái. Tiếp đến là ý hướng muốn giúp các cha mẹ Công Giáo đi sâu hơn vào những thao thức, khắc khoải, cũng như những bế tắc, thất vọng của các bạn trẻ trên hành trình đức tin, và sau cùng qua những tâm tư rất thật, những vấn nạn rất căng, những thái độ rất “người” của các bạn trẻ giữa cuồng phong thử thách đức tin, hy vọng người lớn cũng như người làm lớn sẽ cảm thông hơn với người trẻ trong thử thách để nâng đỡ  thiết thực, hữu hiệu những người con, người em đang cần tấm lòng và bàn tay thương yêu của gia đình, và Giáo Hội.
Vì thế, những chia sẻ trong loạt bài: “Tại sao người trẻ công giáo đi theo các giáo phái?” có những sự thật làm sốc, những sự thật làm ngộp thở, những sự thật “đụng chạm, làm mất lòng”, bởi tất cả đều thật, thật trong từng chi tiết, thật ở từng khía cạnh, những sự thật đang diễn ra trong nhiều gia đình công giáo làm lo lắng, đau lòng nhiều ông bà, cha mẹ có con cháu trên đường xa Chúa, bỏ Giáo Hội, nhất là đang làm ray rứt, đau khổ nhiều bạn trẻ giữa những ngã tư, ngã năm, ngã sáu của “đức tin đủ loại”, vì không biết phân định thế nào, chọn lựa ra sao trước  khả thể: hoặc ở lại với Giáo Hội Công Giáo hoặc bỏ đạo, ra đi, gia nhập giáo phái mới.              
Ước mong đóng góp bé nhỏ của người viết sẽ đem lại cho các bạn trẻ đang ngờ vực, phân vân một chút ánh sáng giữa đường hầm hun hút, và chia sẻ với các gia đình có con cháu đang gặp khó khăn, thử thách trên hành trình đức tin nắng ấm của niềm vui hy vọng trong Đức Giêsu, Đấng là Đường, là muôn muôn nẻo đường dẫn mọi người đến với Chúa Cha. 
Jorathe Nắng Tím