MẸ BIẾT VÀ MẸ THƯƠNG
Sở dĩ Thánh địa La Vang tràn ngập con cái từ muôn phương đổ
về, và Trà Kiệu, Tà Pao, Bình Triệu... lúc nào cũng rền vang kinh Mân Côi vì
bất cứ ai, bất luận người lương giáo đều tin một điều : Đức Maria là người Mẹ
biết và thương.
Thương và Biết là nhịp đập của trái tim Mẹ, khác với nhiều
người : biết mà không thương, có khi tệ hơn : biết để giết, biết để triệt.
Thương và Biết là nét khôn ngoan, dịu dàng của đôi mắt Mẹ từ
ái, bao dung hải hà, không như những cặp mắt cú vọ, diều hâu của nhiều người
lúc nào cũng mở toang hau háu, như muốn lột trần và “ăn tươi nuốt sống” đồng
loại.
Thương và Biết là tiếng hát trưa hè bên võng Mẹ ru con, là vỗ
về nâng đỡ con thơ trên giường bệnh, mà ngoài Mẹ, không tiếng hát, lời ru nào
êm ái, thánh thiện hơn, cũng không bàn tay nào đưa con vào tinh yêu sâu thẳm
và hy vọng bao la, dạt dào.
Thương và Biết là bước chân nhẹ như hơi thở ngọt ngào của
tình mẫu tử, là mồ hôi trên trán, nước mắt chảy dài suốt đời Mẹ cho đời con bớt
truân chuyên, nghiệt ngã.
Thương và Biết là gánh nặng đời con làm oằn vai đời Mẹ, bất
hạnh đời con làm lảo đảo, liêu xiêu bóng Mẹ dưới trăng khuya, mà chỉ tiếng vo
ve của đàn muỗi, tiếng nỉ non của côn trùng và róc rách của mương rạch mới hiểu
được nỗi niềm thầm kín.
Thương và Biết là khao khát của Me được ở bên con suốt đời,
được gần con mãi mãi, không vì hạnh phúc của Me, nhưng vì hạnh phúc của con.
Thương và Biết là tình yêu liều lĩnh, mãnh liệt của Mẹ sẵn
sàng thí mạng cho con được sống, “quyết sinh quyết tử” cho con được bình an.
Thương và Biết là trọn vẹn đường đời, toàn thể sinh hoạt,
toàn phần con người, toàn diện cuộc sống Mẹ dành cho con, không giữ lại cho
mình, dù một chút phần riêng, để con không phải thiếu thốn.
Đức Maria thực là người Mẹ biết và thương.
Mẹ biết mọi người, biết mỗi người, biết từng người. Mẹ biết
nhiều việc, biết nhiều sự, biết đủ chuyện. Và Mẹ biết để thương, biết nhiều để
thương nhiều, biết tất cả để thương bao la.
Mẹ biết chúng ta thiếu rất nhiều: thiếu tiền ăn, tiền nhà,
tiền trả nợ, tiền nuôi chồng con, tiền chợ cho vợ, tiền học cho con, tiền nuôi
cha mẹ già hai bên, tiền thuế má, tiền nộp hàng tuần cho xã hội đen để được yên
ổn làm ăn, tiền đám cưới, đám tang, và nhiều thứ tiền phải chi tiêu khác ...
Mẹ biết chúng ta cần rất nhiều: cần ăn, cần mặc, cần khỏe,
cần đẹp, cần có người yêu, cần bằng cấp, cần việc làm, cần sự nghiệp, cần phe
cánh, cần bạn bè, cần thành công, cần nổi danh, cần an ninh, cần hiện tại an
toàn, cần tương lai bảo đảm, cần tuổi già an nhàn, cần con cháu ngoan ngoãn,
thành danh, cần không bị dịch Corona cướp đi mạng sống của mình và người thân,
cần đủ thứ, đủ chuyện, đủ việc, đủ người ...
Và chúng ta không ngừng nhắc khéo Mẹ những thứ chúng ta cần,
những sự chúng ta thiếu ... mỗi khi đến gặp Mẹ.
Bên cạnh những nhu cầu và thiếu thốn thường xuyên và quen thuộc
mà chúng ta không mệt mỏi kêu xin, van nài, còn nhiều cái thiếu, cái cần, kể cả
cái dư thừa nguy hiểm khác, mà chúng ta có thể không biết mình thiếu, mình cần,
mình dư để xin Mẹ thương ban hoặc lấy đi; cũng có thể biết nhưng cố tình làm
ngơ, vì còn trăm phầntiếc nuối.
Đó là những cái thiếu tử tế, lương thiện, công bình đối với
anh em, những cái thiếu văn hoá, nhân văn, tình người trong ứng xử, những cái
thiếu đạo đức làm người, làm con Chúa.
Đó là những cái cần “hiền lành, khiêm tốn”, “nhẫn nhục, không
ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm
tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác,
nhưng vui khi thấy sự chân thật” ( 1 Cr 13, 4-6).
Đó là những dư thừa nguy hiểm cho hạnh phúc và bình an : dư
thừa lưu manh, ma mãnh, dư thừa bon chen, bạo lực, dư thừa đố kỵ, thị phi, dư
thừa “trên đội dưới đạp”, dư thừa hèn nhát, nịnh bợ kẻ có quyền, có tiền, dư
thừa hống hách đàn áp, bóc lột , lợi dụng người nghèo yếu, “thấp cổ bé miệng”,
dư thừa huyênh hoang lố bịch dựa thế nuốt lời, “cả vú lấp miệng em”, chụp mũ
người công chính.
Trong tất cả những cái thiếu, cái cần, cái dư phải bỏ đi ấy,
“ cái thiếu lòng trông cậy và cái cần lắng nghe Mẹ dặn dò là quan trọng hơn
cả”.
Bởi lòng trông cậy cho ta niềm xác tín: Mẹ biết và Mẹ thương;
bởi lòng trông cậy cho ta niềm tin tưởng : Mẹ biết rất nhiều và Mẹ rất thương
yêu; bởi lòng trông cậy cho ta hạnh phúc: Mẹ biết , Mẹ thương , Mẹ giải quyết,
phù hộ.
Mẹ không biết để nổi giận, trừng phạt, không biết để lập hồ
sơ truy tố, không biết để rêu rao, bôi bác, khinh bỉ, nhưng biết để thương xót,
thông cảm, cứu giúp như tước hiệu “Hằng Cứu Giúp” của Mẹ.
Mẹ không biết rồi để đó, như nhiều cửa miệng có gang, có
thép, có vàng nhưng chuyên hứa lèo, hứa cuội, cho người dưới xình bụng, ngắc
ngư vì bội thực “bánh vẽ”, nhưng Mẹ tinh tế biết trước con cái thiếu gì, cần gì
như ở tiệc cưới làng Cana, Mẹ đã biết trước và nhìn trước để lo liệu tất cả :
nói nhỏ với Chúa Giêsu xin Ngài can thiệp bằng phép lạ cho sáu chum nước hoá
thành rượu ngon ( x. Ga 2,1-11).
Mẹ biết Chúa Giêsu sẽ không từ chối lời Mẹ xin, ý Mẹ muốn,
tình yêu Mẹ dành cho con cái loài người, nên Mẹ đã kín đáo dặn dò gia nhân ở
tiệc cưới : “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” ( Ga 2, 5).
Vì thế, lắng nghe và làm theo lời Mẹ dặn là điều chúng ta
không thể bỏ qua, nếu muốn được Chúa chúc phúc, vì chỉ Mẹ là Mẹ Thiên Chúa mới
biết Thiên Chúa muốn gì, và được Thiên Chúa trân quý, nhận lời bênh đỡ, cầu
bầu.
Lắng nghe và
làm theo lời dặn dò của Me là làm đẹp lòng Thiên Chúa, vì Mẹ chỉ lo cho vinh
danh của Chúa Giêsu, Con Mẹ, và hạnh phúc đích thực, đời đời của chúng ta. Lắng
nghe và làm theo lời Mẹ nhắn nhủ là nắm chắc Nước Trời làm gia nghiệp, là có
Thiên Đàng ngay tại thế. Lắng nghe và làm theo lời Mẹ khuyên nhủ, chúng ta được
bình an, vì luôn có Mẹ giữ gìn, chở che, bênh vực “khi nay cũng như giờ lâm
tử”.
Lậy Mẹ La Vang, Nữ Vương Giáo Hội Việt Nam, xin cho chúng con
tin yêu Mẹ và nhận Mẹ là Mẹ của chúng con, để không một phút giây trong đời
nghi nan, ngờ vực điều tối quan trọng là Mẹ biết và Mẹ thương chúng con.
Vì biết và thương, Mẹ luôn có mặt và đồng hành với Giáo Hội
qua những lần hiện ra ở khắp nơi với những dặn dò, khuyên nhủ, cảnh báo.
Vì biết và thương, nên chúng con tin rằng Mẹ sẽ ban cho chúng
con sự gì còn thiếu, sự gì đang cần, và lấy ra khỏi chúng con sự gì phải bỏ đi
để Chúa Giêsu được yêu mến, tin thờ và chúng con được cứu rỗi.
Sau hết, xin Mẹ thương ban cho chúng con ơn sám hối, trở về
với Con Mẹ yêu dấu, và đừng bao giờ để chúng con xa Mẹ, để vui buồn Mẹ con có
nhau, và khi đến giờ chúng con đi gặp Chúa, sẽ có Mẹ
cùng đi với chúng con.
Jorathe
Nắng Tím