Suy
Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 19 Thường Niên, Năm A
Một
chân lý vô cùng quan trọng là Thiên Chúa
của Đức Giêsu không bao giờ làm sợ, vì Ngài là Tình Yêu (1 Ga 4,8), “điều
Chúa phán là lời chúc bình an” (Tv 84,9), và ở Ngài “tín nghiã ân tình nay hội
ngộ, hoà bình công lý đã giao duyên. Tín
nghiã mọc lên từ đất thấp, công lý nhìn xuống tự trời cao” (Tv 84,11-12).
Chân lý ấy đã thực hiện nơi ngôn sứ Êlia, khi ông bị
truy lùng bởi Giêraben đã đến được núi
Hôrép sau bốn mươi đêm ngày trốn chạy vất vả, ở đây, ông đã được gặp Thiên Chúa
và Ngài đã không chỉ an ủi, nâng đỡ ông mà còn tỏ cho ông và dân Ngài biết:
Thiên Chúa của họ là Thiên Chúa không làm sợ hãi như “ngẫu thần” mà thiên hạ
tin thờ, nhưng yêu thương, nhân hậu và đến với con người trong cơn gió nhẹ nhẹ
của bình an khi phán với ông: “Kià Đức Chúa đang đi qua. Gió to bão lớn xẻ núi
non, đập vỡ đá tảng trước nhan Đức Chúa, nhưng Đức Chúa không ở trong cơn gió
bão. Sau đó là động đất, nhưng Đức Chúa không ở trong trận động đất. Sau động đất là lửa, nhưng Đức Chúa
cũng không ở trong lửa. Sau lửa là tiếng gió hiu hiu” (1 V 19,11-13).
Tin Mừng Mátthêu thì thuật lại sự kiện Đức Giêsu đi
trên mặt nước vào khoảng canh tư đến với các môn đệ đang hoảng sợ trên thuyền
“khi thuyền đã xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió”(Mt 14,24).
Đến với các ông đang hoảng hốt vì thuyền sắp chìm,
cũng như khuyến khích Phêrô cứ đến với Ngài khi bước đi trên mặt nước, Đức
Giêsu đã tỏ uy quyền của Ngài trên sự dữ và trấn an các ông: “Cứ yên tâm, chính
Thầy đây, đừng sợ !” (Mt 14,27).
“Đừng sợ!” là tâm tình Đức Giêsu gửi trao chúng ta
trong mọi hoàn cảnh đắng đót, tình huống thất vọng; là lời chúc bình an phục
sinh của Ngài cho chúng ta giữa những thử thách tưởng không thể vượt qua; là lời
hứa cứu độ của Ngài cho chúng ta, những tội nhân biết ngước trông lên và cầu khẩn
Ngài thương xót, như Ngài đã “ban bình an” cho các môn đệ của Ngài sau khi sống
lại (x. Ga 20, 19; Lc 24,37).
Vâng, con thuyền chòng chành tưởng như sắp chìm vì bị
sóng đánh và ngược gió là thuyền đời của mỗi người và là thuyền Giáo Hội. Như
thánh Phaolô đã chia sẻ: “Có Đức Kitô chứng giám, tôi xin nói sự thật, tôi
không nói dối, và lương tâm tôi, được Thánh Thần hướng dẫn, cũng làm chứng rằng:
lòng tôi rất đỗi ưu phiền và đau khổ mãi không ngơi” (Rm 9,1-2), chúng ta cũng
đau khổ, ưu phiền như ngài, và Giáo Hội
cũng không ngừng bị thử thách đủ cách, đủ mức độ. Nhưng có Thiên Chúa là Đấng
không bao giờ làm sợ, nhưng luôn có mặt chở che, bênh đỡ, ban bình an như Ngài
đã từng can thiệp trong đời sống cá nhân và đời sống Giáo Hội, chúng ta có đủ
lý chứng và nền tảng để tin vào Lời Hứa của Đức Giêsu, Thiên Chúa: “Thầy đây, đừng
sợ !” (Mt 14,27) vì “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20).
Jorathe Nắng Tím