Chưa
lúc nào Bình An lại cần thiết đến mức cấp bách như những ngày này, khi mà khắp
nơi trên thế giới an ninh trật tự không còn được bảo đảm, và hoà bình ngày càng
trở thành ưóc mơ khó thực hiện.
Trên
quê hương thì bạo lực dưới mọi hình thức, trong mọi lãnh vực, ở mọi thành phần
ngày càng gia tăng với tốc độ chóng mặt biến đổi người dân ở làng quê xa xôi hôm
nào còn chất phác, hiền hoà thành những con người nham hiểm, thủ đọan, tham
lam, tàn ác sẵn sàng chém giết anh em, cháu chắt ruột thịt vì một vài mét đất
cha mẹ để lại ; những em học sinh ngày trước còn chăm chỉ, vâng lời thầy cô nay không ai còn
nhận ra các em trước toà vì tội đâm cô, chém bạn ; những địa danh sinh ra
anh hùng hào kiệt mà ngày xưa chỉ nghe cũng đủ xúc động, nức lòng nay biến thành
hang ổ trộm cướp với những băng đảng hung ác, man rợ như dã thú.
Cũng
quê hương ấy được xếp vào một trong những nước bệnh nhân ung thư nhiều hàng đầu
trên thế giới, phần vì lương thực hầu như hoàn toàn bị xử lý bằng chất độc trước
khi bán, phần vì nỗi lo hiện tại, tương lai ngày càng qúa tải.
Người
dân ở đất nước này lo đủ thứ, lo đủ cách, đủ thể loại, vì không có gì không chạm
đến nỗi lo, bởi ở đây không thứ gì được bảo đảm an toàn, không ai được bảo vệ đúng
mức, không việc gì được bảo hiểm công bằng, minh bạch. Chính vì không có gì an
ninh, an toàn, mà người ta lo sợ, khi không còn khả thể để an tâm, an lòng.
Nhìn
ra thế giới, bức tranh Hoà Bình cũng không sáng sủa, tươi đẹp hơn, khi bạo loạn
xuống đường đe dọa, bạo lực tràn lan như vết dầu loang từ thành phố này qua thành
phố nọ, từ quốc gia này đến quốc gia khác biến thế giới thành một chảo dầu sôi
sục hận thù, chiến tranh.
Trước
thực tại bất an, bất ổn của đất nước và thế giới, nhiều người ngao ngán hỏi :
đâu là nguyên nhân chính?
Trả
lời câu hỏi, người thì đổ tội cho Trời, người khác quy tội láng diềng chung
quanh, thiên hạ xa gần, nhưng không mấy người nhận về mình chút phần lỗi, hay vài
gam trách nhiệm, bởi xã hội được làm nên bởi những cá nhân, nên xã hội tốt hay
xấu cũng do những cá nhân đã làm nên xã hội ấy tốt hay xấu.
Qủa
thực, bình an của đất nước, hay bình an của nhân loại đều xuất phát từ bình an
tâm hồn của mỗi người. Nếu mỗi người đều tìm kiếm và xây dựng bình an thì xã hội
sẽ có bình an, và ngược lại, ai cũng sắm kiếm đao để đâm chém, trang bị súng ống
để bắn giết, tiêu diệt thì chiến tranh, hỗn loạn tất phải xẩy ra, bùng nổ.
Thánh
Phanxicô thành Assisi, vị thánh của Hoà Bình với kinh nguyện Hoà Bình bất hủ, mà
mỗi lần tiếng kinh ấy được cất lên, ai nghe cũng chạnh lòng khao khát một trời
mới bình an, một đất mới an bình, một nhân loại mới an hoà, hạnh phúc.
Ở
thánh nhân tâm hồn nghèo khó và xây dựng hoà bình là hai đặc điểm nổi bật đồng
hành với nhau.
Thánh
nhân đã sống tinh thần nghèo khó của Tin Mừng khi tự cởi bỏ khỏi của cải vật chất,
và những “giầu có”
của ích kỷ, tham vọng, bởi chính những “giầu
có” ấy đẩy con người đến
những bất công, bất chính trong tương quan với tha nhân, và từ đó phát sinh những
ganh ghét, đố kị, hận thù, bạo lực.
Thánh
nhân đã sống tinh thần yêu chuộng hoà bình
và nỗ lực xây dựng một cộng đoàn bình an, một thế giới hoà bình, khi làm trống
trải trái tim khỏi những ý nghĩ ích kỷ, toan tính hưởng thụ, thủ đọan vinh danh
“cái
tôi”, nhưng làm đầy con tim
bằng những cảm thương, chạnh lòng, những bao dung, thứ tha, những ủi an, chia sẻ,
những bỏ mình, quên mình, những thiệt thòi vì hạnh phúc của người khác, những mất
mát vì bình an của tha nhân, những lần
chết đi cho đồng loại được sống.
Ước
gì ngay hôm nay mỗi người chúng ta noi gương thánh nhân để biết sống nghèo “cái
tôi” hầu làm giầu “cái
chúng tôi” ; biết từ
bỏ chính mình để gặp được tha nhân và tìm lại chính mình trong an bình, vì Thiên
Chúa chỉ ban ơn Bình An của Ngài cho những người thiện chí “biết
mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người”.
Jorathe
Nắng Tím