Suy
Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 2 Mùa Chay, năm B
Sáu
ngày sau lần thứ nhất loan báo về cuộc thương khó và phục sinh của mình, “Đức
Giêsu đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan đi theo mình… tới một ngọn núi cao. Rồi
người biến đổi hình dạng trước mắt các ông” (Mc 9,2). Ba tông đồ này cũng sẽ là
ba nhân chứng của giờ phút hãi hùng, kinh khiếp trong vườn Cây Dầu, trước khi bị
bắt, ở đó Đức Giêsu đã xao xuyến, lo sợ đến nỗi phải thốt
lên : “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được” (Mc 14,33).
Trong
cuộc biến hình này, ba tông đồ đã nhận ra vinh quang Thiên Chúa của Thầy mình,
và tương quan mật thiết cha - con giữa Thầy và Chúa Cha qua tiếng phán từ trời :
“Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người” (Mc 9,7). Cũng lời này đã được
Chúa Cha phán hôm nào, bên bờ sông Giođan, khi Đức Giêsu đến
chịu phép rửa của Gioan (x. Mc 1,11).
Choáng
ngợp bởi quang cảnh rực rỡ, hoành tráng khi “thấy ông Êlia cùng ông Môsê hiện
ra đàm đạo với Đức Giêsu” (Mc 9,4), cả ba tông đồ đếu ngất ngây và đồng thanh
thưa với Đức Giêsu : “Thưa Thầy, chúng con ở đây thật là hay!”, và mau mắn
đề nghị : “Chúng con xin dựng ba lều, một cho Thầy, một cho ông Êlia, một
cho ông Môsê” (Mc 9,5.6).
Ở
đây sướng quá là phải rồi, vì sẽ không phải nghe những lời chửi rủa, khích bác
của đám Biệt Phái, Kinh Sư độc mồm ác miệng ; sẽ không bị những người giữ
đạo cực đoan, qúa khích lên án, xua đuổi ; không phải ăn uống thất thường,
vất vưởng đó đây, không nhà không cửa, nhất là không phải nghe những lời tiên
báo cuộc thương khó sắp tới và Thầy sẽ “bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư
loại bỏ, giết chết…” (Mc 8,31).
Nhưng
ước mơ ở mãi trên núi Biến Hình với Đức Giêsu, ông Êlia và Môsê của ba ông sẽ không bao giờ được thực hiện,
khi “các ông chợt nhìn quanh, thì không thấy ai nữa, chỉ còn Đức Giêsu với các
ông mà thôi” (Mc 9,8). Và đây chính là chi tiết quan trọng trong trình thuật Biến
Hình mà người viết xin được chia sẻ với qúy Bạn :
“Chỉ
còn Đức Giêsu với các ông mà thôi”, như Đức Giêsu là Cứu Chúa duy nhất của chúng ta, vì
Đức Giêsu là Tất Cả, như thánh Phaolô khẳng định, khi Thiên Chúa đã chẳng tha
chính Con Một của Ngài, “nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban
người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta?” (Rm 8,
32). Như thế, có Đức Giêsu là có Tất Cả, với Đức Giêsu, chúng ta chẳng còn lo lắng,
sợ hãi gì, như lời thánh vịnh : “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng
thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới
dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi… Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ấp
ủ tôi suốt cả cuộc đời” (Tv 22,1-3.6).
“Chỉ
còn Đức Giêsu với các ông mà thôi”, như một mình Đức Giêsu là Tình Yêu thương xót cứu sống mọi người, giống
như Ixaác đã được cứu sống khỏi lưỡi
gươm từ tay Ápraham, cha mình, khi sứ thần Chúa kịp thời hiện đến can thiệp :
“Ápraham! Ápraham!… Đừng giơ tay hại đứa trẻ, đừng làm gì nó!” (St 22,11. 12).
“Chỉ
còn Đức Giêsu với các ông mà thôi”, như chỉ một mình Đức Giêsu là Đấng bảo vệ, che
chở chúng ta, và một khi “có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được
chúng ta?” (Rm 8,31).
“Chỉ
còn Đức Giêsu với các ông mà thôi”, như chỉ một mình Đức Giêsu là Đấng thánh
hóa, làm cho chúng ta nên công chính, khi tha tội chết, và cho chúng ta sống lại
với Ngài, vì ai sẽ có thể buộc tội, nếu Đức Giêsu không buộc tội nhưng chuộc tội chúng ta? Ai sẽ kết án, nếu Đức
Giêsu không kết án, nhưng trắng án cho chúng ta? Thế lực nào có thể bắt chúng
ta phải chết, nếu Đức Giêsu đã chết thay cho chúng ta và đã sống lại ngự bên hữu
Chúa Cha để chuyển cầu cho chúng ta? (x. Rm 8,33-35).
Thực
vậy, cũng như ba tông đồ sau khi được chứng kiến vinh quang của Đức Giêsu khi
Ngài biến hình sáng láng trên núi hôm nào đã cùng Đức Giêsu xuống núi, trở
về đời sống thường ngày để tiếp tục đối diện với bao khó khăn, thách đố, nhất
là cùng Ngài bước vào đường Thánh Giá đau thương, nhục nhằn, chúng ta cũng được
mời gọi đi với Đức Giêsu trên đường đời nhiều chông gai, trắc trở ; được
kêu gọi lên thuyền với Đức Giêsu ra khơi nhiều sóng gió nguy hiểm, và cũng như các tông đồ, “trong mọi thử thách ấy,
chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta” (Rm 8,37).
Mùa
Chay là thời gian thuận tiện Chúa dùng để biến đổi mỗi người, là cơ hội chúng
ta theo Đức Giêsu “đi riêng ra một chỗ” (Mc 9,2), chỉ mình ta với Ngài, để được
chiêm ngưỡng tình yêu Chúa Cha dành cho Ngài, cũng là tình yêu Ngài dành cho mỗi
người chúng ta, đồng thời để được tình yêu ấy biến đổi, thanh luyện đến độ
không một ai, một quyền lực nào có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức
Giêsu, “cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương qủy lưc, hiện tại
hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một
loài thọ tạo nào khác” (Rm 8,38-39), bởi hành trình trở về của Mùa Chay là trở
về với Đức Giêsu, trở về gặp gỡ Đức Giêsu, trở về sống với Đức Giêsu, trở về kết
hiệp nên một với Đức Giêsu, như ba tông đồ sau khi đã thấy mọi vinh quang trên
núi, “đã không thấy ai nữa, chỉ còn Đức Giêsu với các ông mà thôi”; như hai môn
đệ trên đường Emmau sầu thảm đã chẳng có
ai làm bạn đường, nhưng “chỉ còn Đức Giêsu với các ông mà thôi” (x. Lc
24,13-35) ; như các môn đệ đóng kín các cửa vì sợ người Do Thái, sau khi Đức
Giêsu chết và chôn trong mồ đã “chỉ còn Đức Giêsu với các ông mà thôi, khi Ngài
hiện đến ban cho các ông Bình An phục sinh của Ngài” (x. Ga 20, 19-23).
Như
các vị, chúng ta cũng phải cố gắng đạt đến tình trạng “chỉ còn Đức Giêsu với ta
mà thôi”, vì trong cuộc đời sẽ có những lúc chúng ta chẳng còn ai, chẳng còn
gì, nhưng tất cả đều bỏ ta đi, tất cả đều hững hờ, lãnh đạm, tất cả đều chối từ,
xua đuổi, tất cả đều thay mặt đổi lòng, kể cả những người ta dồn hết hy vọng,
cho hết tình yêu. Trong những hoàn cảnh bi đát, thê lương ấy, ước gì chúng ta đừng
quên “chỉ còn Đức Giêsu với ta mà thôi”, như người tử tội bị đóng đinh bên phải
Đức Giêsu ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi không còn ai đoái hoài ,
không một ân tình thương cảm, ủi an
đã chợt nhớ ra : “ngay bên cạnh
mình còn có Đấng Cứu Độ giầu lòng xót thương, giữa cuộc đời cô độc, tội lỗi, bị
nguyền rủa, kết án, “còn có Đức Giêsu” ở với và chia sẻ gánh nặng tội lỗi, cũng
như thân phận bị lên án, loại trừ của mình .
Ước
gì trong Mùa Chay, chúng ta gặp được Đức Giêsu, Đấng không bao giờ xa ta,
bỏ ta, cả khi ta không còn ai, và ta bỏ
Ngài, nhưng Ngài vẫn yêu ta vô cùng và đến cùng, vì Ngài là Thiên Chúa Cứu Độ rất
nhân hậu, bao dung, thương xót.
Jorathe
Nắng Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét