CHIẾN TRANH KHÔNG
VŨ KHÍ
Trừ
một số quốc gia khống chế được sự bành trướng vũ bão của Covid-19, còn lại hầu
hết đã rơi vào tình trạng khẩn cấp, báo động đỏ, và phải áp dụng những biện pháp
nghiêm ngặt để bảo vệ sức khỏe của người dân: các nước Ý, Tây Ban Nha, Pháp
mang nặng nỗi lo âu, và bầu khí chiến tranh bao trùm đất nước.
Covid-19
tuy không tiếng súng, nhưng ngộp thở như chiến tranh toàn cầu, và mọi người có
cảm tưởng đang sống những ngày đen tối của thế chiến, một cuộc chiến tranh thế
giới không cần đến vũ khí mà bấy lâu các nước thi nhau chế tạo, dự trữ.
Thực
vậy, chưa bao giờ cuộc chạy đua vũ khí giữa các nước trên thế giới lại rơi vào
mùa thu u ám và mùa đông ảm đạm như những ngày này, ở tâm dịch Covid-19, khi mà
người chết không còn chết vì bom đạn, và người ta lo lắng không vì sợ chiến
tranh, hốt hoảng tích trữ lương thực không vì sợ chết đói dưới hầm trú ẩn khi chiến
đấu cơ nhả bom, oanh tạc, cũng không đóng cửa trường, đóng cửa tiệm, qúan xá,
phong toả thành phố, “nội bất xuất, ngoại bất nhập”, vì sợ quân thù, đối phương
tấn công, xâm chiếm, hãm hiếp, càn quét, tiêu diệt.
Những
ngày này, toàn thế giới hoang mang, hoảng loạn vì nạn dịch Covid-19, một vi khuẩn
bé tí, nhưng đủ mạnh để thế giới phải run rẩy, đang làm điêu đứng toàn cầu, và đình
trệ, xáo trộn mọi sinh hoạt bình thường của tất cả mọi người, từ em bé ở nhà trẻ
đến cụ già trong viện dưỡng lão, từ người dân vùng thôn quê hẻo lánh, đến giáo
chủ, lãnh tụ các quốc gia. Không ai dám nghĩ mình sẽ “bình an vô sự” trong
đại dịch; không người nào dám “vô tư” nhởn nhơ trước bước chân nhanh như chớp và
dữ dội như cuồng phong của Covid-19 rất kinh dị, sợ hãi.
Trong
cuộc chiến chống đại dịch Covid-19, người ta nhận ra một điều rất mới, đó là loài
người có thể bị tiêu diệt rất nhanh, rất gọn không còn bằng vũ khí hạt nhân,
nguyên tử như quan niệm cũ về chiến tranh, cũng không còn cần đến chiến lược,
chiến thuật được thực hiện nhờ khả năng của vũ khí hiện đại, siêu tối tân, nhưng
thế giới có thể bị tiêu diệt một cách lặng lẽ, im lìm, không tiếng súng; loài
người có thể bị bức tử hàng loạt cách kín đáo, không rên la đứt ruột, cũng không
thê thảm máu me vì lưỡi lê, gươm đao, mảnh đạn.
Cũng
trong cuộc chiến giành giật mạng sống với Covid-19, mọi người thấy nguy cơ hủy
diệt cao hơn ngàn lần hơn chiến tranh súng đạn, khi virút tấn công rất bạo và nhanh
hệ thống hô hấp của con người, nếu không kịp phát hiện và khống chế. Bên cạnh là
dáng vẻ bình thường và không có nhiều dấu hiệu đặc biệt để dễ nhận, dễ ngăn chặn
ở người bị lây nhiễm.
Cuộc
chiến do Covid-19 còn là cuộc tàn sát dã man, khi nạn nhân nằm bệnh, rồi ra đi
cô đơn, cô độc, không đồng đội bên cạnh để nghe lời trăn trối, không người thân
ở gần để vuốt mắt tiễn đưa, vì ai nấy đều phải tuân thủ lệnh cách ly.
Có
những em bé lây nhiễm Covid-19 đã phải xa cha mẹ, anh chị em hàng tháng trong những
trung tâm cách ly, cả những người đã gặp gỡ, giao lưu với người bị dương tính cũng
rơi vào tình trạng bị cô lập này. Ngay cả sau khi đã được chữa lành, các nạn nhân
thoát chết cũng khó trở lại tương quan bình thường với mọi người, không vì bị
khinh chê, kỳ thị, nhưng do vết bầm sợ hãi chưa nhạt phai trong tâm trí mọi người.
Qủa
thực, vũ khí của các cuộc chiến tranh đã qúa kinh khủng vì sức tàn phá, tiêu diệt
của nó, nay bước vào thử thách mới do đại dịch toàn cầu, con người một lần nữa
rùng mình trước đe dọa diệt vong, khi dịch bệnh không kiêng nể các đấng bậc, chức
sắc, quan tướng, cũng không miễn trừ cho bất cứ giai cấp, thành phần, sắc tộc,
chính kiến, tôn giáo nào. Thế mới biết, mỗi thời mỗi đe dọa, mỗi thời mỗi thử
thách khác nhau… Nhưng xem ra càng ngày thử thách càng cam go, đe dọa càng dữ dội,
nặng nề.
Trước
kiểu chiến tranh mới và rất kỳ lạ: chiến tranh không vũ khí, người viết tuy không
bi quan, nhưng không khỏi nặng lòng, khi nghĩ đến tương lai của nhân loại, ở đó,
chúng ta ngày càng bị đe dọa bởi quá nhiều vũ khí “không âm thanh” của thời đại
đã được chính lòng mình, lòng người chế tạo, những vũ khí “hãm thanh” ấy đã không
cần đến những cơ sở sáng chế vũ khí của các nước luôn ở trong tình trạng “chiến
tranh hoặc chuẩn bị chiến tranh”, nhưng được chế tạo bí mật trong đáy sâu tâm hồn,
tận thăm thẳm của trái tim. Đó là những vũ khí ganh ghét, hận thù, gian tham, bạo
lực, những vũ khí của kiêu căng và phủ nhận, của vô cảm và nhẫn tâm.
Chúng
ta cũng rơi vào sa mạc của nhiều cạm bẫy thử thách ngày càng cam go, do tính
tinh vi của những khối óc không còn hướng về Chân Lý, tính ngông cuồng, ngược
ngạo của những qủa tim cạn kiệt tình người, tính hiếu chiến, háo thắng của những
ý chí không còn khả năng chịu đựng, bao dung, tha thứ cho bất cứ ai, kể cả chính
mình.
Vâng,
cuộc chiến tranh với vũ khí tối tân đủ loại không còn giữ vị trí hàng đầu, và đang
nhường quyền ưu tiên cho những cuộc chiến khác “im lìm, thầm lặng”, nhưng kinh
khủng, ghê gớm hơn gấp bội.
Covid-19,
tuy nhanh chóng xâm lấn bao trùm, nhưng vẫn chưa là cuộc chiến hãi hùng nhất,
chưa là cuộc chiến tiêu diệt kinh khủng nhất, và tất nhiên chưa là cuộc chiến
cuối cùng của nhân loại. Nhưng cuộc chiến không tiếng súng đáng ngại hơn, mà chúng
ta cần đề phòng, ngăn chặn, chính là cuộc chiến ở ngay trong tâm hồn. Nó chính
là nguồn gốc của tất cả mọi cuộc chiến, nguyên nhân phát sinh các cuộc chiến “có
vũ khí và không vũ khí”, mà chỉ riêng mỗi người mới có thể kiểm soát, ngăn chặn
ngay trong tâm hồn mình.
Chứng
kiến đại dịch đang làm hoảng loạn thế giới bằng nỗi sợ của chiến tranh toàn cầu
“không tiếng súng”, chúng ta có lý do để nhìn lại chính con người, để hỏi xem “có
phải con người đang có chương trình tiêu
diệt nhân loại, tức tiêu diệt chính mình khi mình giết mình, ta hại ta?”, bởi
ai dám qủa quyết Corona là virút tự nhiên, Covid-19 không là vũ khí sinh học, và
đại dịch mà thế giới đáng gánh chịu chỉ thuần là tai họa tự nhiên?
Jorathe
Nắng Tím