HẠNH PHÚC ĐƯỢC BÌNH AN
Tác giả: Xuân Vui
Mỗi sáng thức dậy, tôi rất thích cảm giác ngồi nhìn những đóa hoa đang nở, nhâm nhi café và ngồi thưởng thức cuộc sống. Rất nhiều cảm giác khác nhau trong những buổi sáng tương tự như thế này. Nhưng nói chung những suy nghĩ thường hướng về con người xung quanh và những nhân sinh quan cuộc sống của họ. Như một người khách tham quan, tôi nhìn ngắm cuộc đời của họ và tìm hiểu những gì họ đang có và tôi luôn rút ra một kết luận: những con người luôn khao khát điều gì thuộc về tiền của, vật chất, danh lợi thì cuộc đời họ luôn bất an vì chính những điều ấy. Nỗi khao khát khiến họ luôn nỗ lực bằng mọi giá và trong số họ có người đạt được có người không nhưng dù kết quả thế nào tôi không cảm thấy họ đang hạnh phúc hay bình an. Có người vì ham làm Việt Kiều nên bị tan đàn sẻ nghé sau khi thành Việt Kiều, có người thì ham tiền bạc nên lựa chọn sự bất công và cuối cùng cũng không còn gì bao nhiêu, có người thì ham ông này bà nọ, ham được đứng trên cao, ham thích những ánh nhìn ngưỡng mộ và cuối cùng họ bị những điều ấy nhấn chìm. Cuộc đời có một sự sẻ chia rất công bằng đó là tiền bạc vì tất cả mọi người đều bảo rằng thiếu. sau tất cả những gian khổ của cuộc đời, hôm nay ngồi đây nhìn lại, tôi thấy hạnh phúc nó rất đơn sơ, một tình bạn đẹp có thể mang lại hạnh phúc, một tình nghĩa thủy chung trong tình vợ chồng cũng thế, một gia đình thuận hòa là hạnh phúc, anh chị em yêu thương nhau là hạnh phúc và nhiều, rất nhiều những điều hạnh phúc khác chẳng liên quan gì đến vật chất, tiền bạc hay danh lợi. Tôi đến nhà thờ, ngồi đối diện với Thiên Chúa không đọc kinh và cũng chẳng nói gì, đơn giản chỉ đến thăm, và nhìn ngắm thôi, nhưng cảm thấy rất bình an và hạnh phúc.
Con người luôn mải mê và làm nô
lệ cho những tham vọng của chính mình, đến khi giật mình nhìn lại thì đã cuối
con dốc của cuộc đời, muốn thay đổi ư??? Không còn kịp nữa. Trong cuộc đời
mình, tôi luôn tìm kiếm hai chữ bình an dù đôi khi phải trả giá nhiều, có thể
đó là tiền bạc phải cho đi vì một lời kêu xin trợ giúp, có thể đó là thời gian
và sức khỏe vì một công việc mà mình cảm thấy đó là một sứ mạng, nhưng tôi chưa
phải suy nghĩ nuối tiếc khi nhìn lại. Sáng hộm nay, một sáng mùa hè, có nắng và
trời xanh mây trắng, có tiếng chim hát ca và một ly trà ngon, cuộc sống dường
như chậm lại và tôi, một kẻ vô công rỗi việc ngồi viết những dòng suy nghĩ vu
vơ như một lời cảm ơn dâng lên: “Xin dâng lời cảm tạ…” đó là tất cả những gì
tôi cảm thấy trong buổi sáng bình yên này.
Chúc mọi người một tuần mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé. Yêu mọi
người!!!