Không ai ngờ ở
thời đại văn minh với khả năng gần như tột bậc của y khoa, mà thế giới lại rơi vào cơn khủng hoảng
rất trầm trọng của Covid-19 như những ngày này, khi con số tử vong và lây nhiễm
ngày càng tăng đến chóng mặt, tạo nên cơn sốt cấp tính toàn cầu.
Nhưng có lẽ cái
không ngờ đáng nhớ là những khuôn mặt dễ thương toả sáng tình người, và rạng rỡ
lòng nhân ái xuất hiện ngày càng nhiều giữa những thách đố như muốn vượt sức
người có hạn của sóng thần Covid-19.
Đó là khuôn mặt
dễ thương của những em bé nắn nót từng chữ trên lá thư mộc mạc, đơn sơ gửi những
bệnh nhân Covid-19 và các bác sĩ, y tá, y công trong các bệnh viện. Những dòng
chữ non nớt, nghiêng ngả, xiêu vẹo, chưa đủ sức thẳng hàng, thẳng lối được bao
bọc bởi nhiều trái tim to nhỏ muôn mầu rực rỡ.
Những khuôn mặt
nghệ sĩ chỉ quen vớí ánh đèn mầu và hào quang sân khấu, nay cũng lũ lượt đến “làm
quen” những khu ổ chuột, chân cầu, ở đó có những người rất nghèo không có gì để
sống những ngày không còn được ăn xin, bán vé số vì nạn dịch Covid.
Những khuôn mặt
học sinh, sinh viên tạm xa ghế nhà trường, dấn thân trong các phong trào cứu hộ,
phòng dịch - chống dịch trên toàn quốc.
Những khuôn mặt
doanh nhân thường ngày tất tả, bận bịu làm tiền, nay trở thành những mạnh thường
quân, ân nhân làm từ thiện cứu những mảnh đời nổi trôi, bờ bụi từng ngày chiến
đấu với số phận để được sống còn.
Những khuôn mặt
tu hành thánh thiện thường ngày chỉ quanh quẩn với thánh đường, thánh thất,
chùa chiền nay cũng sắn cao tay áo tu phục lao mình vào đời chia sẻ thân phận bọt
bèo với chúng sinh.
Những khuôn mặt
chính khách quen nhăn nhó trầm trọng với những tính toán chiến lược, chiến thuật,
đường lối, kế hoạch, vĩ mô, quy mô nay cũng bình dân, bình dị hơn trong cách ăn
mặc, thái độ, cung cách đến gần quần chúng trong cơn đại dịch.
Nhưng nổi bật hơn
cả là khuôn mặt dễ thương của người đàn bà nghèo chắt chiu những đồng xu rất ít
oi, bé nhỏ để chia sẻ nỗi thương đau của những người nghèo đáng thương hơn mình,
vì hơn ai hết, bà hiểu thế nào là nỗi đau, nỗi khổ, nỗi nhục của người vừa nghèo
đói, vừa đau bệnh, vì chính bà đã cảm nghiệm, trải qua.
Nổi bật hơn là
khuôn mặt dễ thương của những cha mẹ đã dậy con biết tằn tiện, chắt góp từng đồng
để mỗi buổi sáng có trước nhà mình một tủ nhỏ với những ổ bánh mì kẹp trứng, những
nắm xôi đậu cho người nghèo cần lót dạ những ngày không còn có thể tự kiếm sống,
vì không còn ve chai, bọc nhựa.
Nổi bật hơn là
khuôn mặt dễ thương của những ông bà chủ nhà hàng, với những hộp đồ ăn gửi tặng
nhân viên y tế trong các nhà thương, bệnh xá đang vất vả chăm sóc bệnh nhân
Covid, như những chiến sĩ đang qủa cảm chiến đấu ở tuyến đầu chống lại “dịch giặc”
đe dọa an sinh của nhân loại.
Nổi bật hơn là
khuôn mặt dễ thương của hàng triệu người vào 20 giờ mỗi ngày cùng ra “ban công”,
cửa sổ vỗ tay để biểu lộ lòng biết ơn đối với các chiến sĩ “y tế” đang hết lòng
hy sinh vì an toàn sức khỏe của mọi người.
Nổi bật hơn là
khuôn mặt trầm tư nhưng sốt sắng, thánh thiện của ông bà, cha mẹ nghiêm trang thầm
thĩ cầu nguyện cho con cháu, lối xóm, và mọi người được bình an qua cơn đại dịch.
Và mãi mãi nổi bật
khuôn mặt dễ thương của những con người đã hy sinh an toàn tính mạng của mình vì
người khác trong cơn đại dịch. Họ là những người đã nằm xuống vì lên tiếng cảnh
báo mọi người nguy hiểm của đại dịch, mặc dù bạo quyền cấm lên tiếng báo động;
họ là những người không bỏ người bị lây nhiễm một mình, nhưng cống hiến tình yêu
nâng đỡ, chữa lành; họ là những người mang trái tim của Thiên Chúa chấp nhận bị
lây nhiễm để có mặt với người bệnh Covid giờ hấp hối để an ủi, ban ơn trợ giúp
thiêng liêng; họ là những người âm thầm, kín đáo, tận tụy làm việc đêm ngày để
chống đại dịch, đem lại an toàn sinh mạng cho mọi người; họ là những người quảng
đại chia sẻ những gì mình có, nhưng luôn khiêm tốn và kính trọng những người
nghèo khổ, thiếu thốn, bất hạnh hơn họ mà họ đang giúp đỡ; họ là những người không
ồn ào, huyên náo khi phục vụ, không huyênh hoang kể công khi đóng góp, không đòi
hỏi phải được khen thưởng, đáp đền khi công việc hoàn thành; họ là những người tiên
vàn và mãi mãi chỉ sống với một ý thức, và một lý tưởng: đã là người thì phải có
lòng nhân, muốn làm người xứng đáng thì phải yêu thương và phục vụ đồng loại. Tất cả những con người này đều dễ thương,
mang những khuôn mặt dễ thương, bởi tim họ tràn đầy tình yêu thương.
Nhưng bên cạnh vô
số những khuôn mặt dễ thương, cũng không tránh khỏi những điều khó coi. Khó coi
như chuyện “nhà giầu” lấy xe lén lút chở về nhà mình những bao gạo tình nghiã của
khu xóm đóng góp để giúp đỡ những người nghèo trong cơn đại dịch, vì không còn
ai thuê mướn làm việc; khó coi trước những lợi dụng thời cách ly để khủng bố
tinh thần, “làm tiền” dân nghèo bằng mọi cách ở một số viên chức phường xã thiếu
lương tâm, vô trách nhiệm, bất tuân đường lối, chính sách; khó coi trước những
người giầu “dư ăn, dư mặc” ùn ùn xếp hàng cả cây số để nhận mỗi người một thùng
mì, quà dành riêng cho người túng thiếu thời đại dịch; khó coi truớc những lạm
dụng tiền trợ cấp, những chứng từ giả để trục lợi làm người nghèo đã nghèo còn
nghèo hơn vì bị quan tham bóc lột; khó coi trước những tố cáo hồ đồ, bừa bãi với
công an: “nhà này có người mắc bệnh Covid, người kia bị dương tính”, với mục đích
“mượn gió bẻ măng”, lợi dụng cơ hội để chơi xấu, trả thù; khó coi vì cảnh bạo hành
gia đình, khi chồng đánh vợ, nạt nộ con, vì bực bội phải ở nhà, không được ra
ngoài nhậu nhẹt, hát karaoke, ăn chơi, thăm bồ nhí… Và còn nhiều khó coi khác,
bên cạnh những dễ thương đáng nhớ, đáng noi gương.
Vâng, ở mỗi thời,
hoàn cảnh, mỗi tình huống, nhân loại đều có những thánh nhân và ác nhân xuất hiện.
Thánh nhân giúp đời, ác nhân hại đời; thánh nhân yêu đời, yêu người, ác nhân ghét
người, hận đời, và khác biệt ngàn đời, ở mọi nơi giữa thánh nhân dễ thương và ác
nhân khó coi, khó nhìn mãi là một bên thiếu lòng nhân, một bên đầy nhân ái: thánh nhân có trái tim biết chạnh lòng, ác
nhân chỉ là cõi lòng vô cảm, héo khô, cằn cỗi tình người.
Jorathe Nắng Tím