Thực
sự người viết không ngờ phải bận tâm suy nghĩ về đề tài không mấy vui này: Covid-19 và kỳ thị tôn giáo, mặc dù đã
viết về kỳ thị, nhưng là nguy cơ kỳ thị chủng tộc, khi chủ nghiã dân tộc cực đoan
ở nhiều quốc gia hiện đang bùng phát phong trào lên án Trung Quốc, bài Trung Quốc,
tẩy chay người Trung Quốc đang sinh sống trên đất nước họ, vì những nghi vấn về
một ý đồ bá vương, bá chủ thế giới, bằng tiêu diệt các quốc gia của nhà cầm quyền
Trung Quốc, khi tung ra từ Vũ Hán vũ khí vi khuẩn cực nguy hiểm tiêu diệt loài
người mang tên Corona, nay được đổi thành Covid-19.
Một chuyện ngoài sức tưởng tượng của người
viết khi đọc những giòng sau được nhiều
bạn không cùng tôn giáo gửi từ Việt Nam, với tâm trạng rất bức xúc và thất
vọng về tác giả của những giòng này:
“Linh Mục chết
nhiều ở Ý là do đi xức dầu, vì họ tin là sẽ chữa khỏi bệnh”, “Tây Ban Nha số ca
nhiễm chỉ sau Trung Quốc, Ý số ca nhiễm thứ hai thế giới, hai nước này theo công giáo”, “Nước Mỹ là nước
phát triển, dân số theo đạo Tin Lành nhiều nhưng 80% là mê tín dị đoan”, “Iran
là quốc gia trong thế giới Hồi Giáo đứng top 5 về số ca nhiễm”.
Cùng
một tác giả mà đến ba tôn giáo lớn bị kết án treo cổ tức tưởi bởi Covid-19: Ý và
Tây Ban Nha chết nhiều vì theo đạo công giáo, Linh Mục Ý chết vì đi xức dầu chữa
dịch Corona cho giáo dân; Mỹ theo đạo Tin Lành, nhưng phần đông mê tín, nên hiểu
ngầm bị Covid-19 “ăn tươi nuốt sống”; cả đến Iran, vì theo Hồi Giáo cũng không
thoát khỏi cơn thịnh nộ của Covid-19.
Tác
giả “Phật tử” trên đã mặc nhiên cho mọi người biết: chỉ có Phật Giáo là số một,
là tôn giáo không hề hấn trước nạn dịch, nên đương nhiên được hiểu là tôn giáo
duy nhất đích thực, và
Phật
Giáo là duy nhất chính đạo, trong khi các tôn giáo khác là tà giáo, tà đạo, bởi
kiểu nói “u mê, mập mờ, dẫn dắt kiểu dụ dỗ, thôi miên người nghe, người đọc” của
tác giả bắt buộc phải được hiểu như thế.
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là chủ trương phỉ báng các tôn giáo khác, coi thường giáo
lý của các tôn giáo không phải của mình, nhất là bôi bác giá trị thánh thiêng của
việc phụng tự nơi tôn giáo khác mà mình không biết hay hiểu hoàn toàn sai, như
tác giả đã tỏ ra ngây ngô, chẳng hiểu gì ý nghiã của bí tích xức dầu bệnh nhân
trong công giáo, khi cho rằng linh mục công giáo ở Ý chết nhiều, vì muốn xức dầu
chữa bệnh Covid-19 cho giáo dân, trong khi chủ đích và ý nghiã của bí tích này
là đem lại sự nâng đỡ thiêng liêng cần thiết cho người đang phải chiến đấu ác
liệt với cơn bệnh, ở giờ sinh tử.
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là ngạo mạn coi thường niềm tin thiêng liêng của các tín
hữu không thuộc tôn giáo mình, và tinh ma đánh lừa quần chúng dễ tin, khi xếp
niềm tin của những tín hữu không cùng tôn giáo với mình xuống hàng mê tín dị đoan,
với một tỷ lệ vừa nghe qua cũng đã biết là vô căn cứ, và hoàn toàn không đáng
tin cậy. Chỉ cần hỏi nhỏ tác giả: dựa vào đâu ngài có thể qủa quyết mà không
ngượng miệng số liệu khủng khiếp: 80% tín hữu Tin Lành Mỹ mê tín, dị đoan?
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là công khai ủng hộ ý đồ chia rẽ khối đoàn kết liên tôn,
nghiã là âm mưu làm suy yếu sức mạnh dân tộc, bằng khơi dậy đố kị, tỵ hiềm, thù
hận giữa những người không cùng niềm tin tôn giáo; là kích động phong trào kỳ
thị tôn giáo trong lòng quần chúng, tạo nên căng thẳng và mau chóng dẫn đến bạo
lực, vì không ai sẽ không sẵn sàng đổ máu để bảo vệ đức tin, bảo vệ đạo pháp, bảo
vệ những giá trị thiêng liêng của tôn giáo mình, khi qủa bom “kỳ thị tôn giáo”
bất ngờ bùng nổ.
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là chuẩn bị một cuộc thánh chiến đẫm máu, bằng khơi dậy
căm phẫn giữa tín đồ các tôn giáo, khi dùng những lời lẽ khích bác, châm chọc,
chế diễu, chống báng với mục đích hạ uy tín, đốn gục danh dự của các tôn giáo
khác, và suy tôn, thần tượng tôn giáo mình.
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là phát tán chương trình độc quyền đức tin, độc chiếm tín
hữu, bằng tung những đòn hạ nhục, bôi nhọ các tôn giáo khác, bằng chụp cho
Covid-19 cái mũ “thanh trừng, tiêu diệt” các tôn giáo khác không phải của mình
được coi như tà giáo, tà đạo. Bằng chứng là tác giả đã không biết mình nói gì
khi đưa số liệu tử vong, lây nhiễm Covid-19 ở các quốc gia có những tôn giáo khác
với tôn giáo của tác giả, như những chứng cớ hùng hồn và hiển nhiên của sự trừng
phạt vô hình từ đấng thiêng liêng nào đó, mà chắc chỉ tác giả mới biết và gọi tên.
Hiểu
như thế, theo ý tác giả là phát động phong trào mở rộng tôn giáo mình bằng đánh
phá các tôn giáo khác; mở mang bờ cõi đạo mình bằng vùi giập, đốn hạ những đạo
khác; làm tăng số tín đồ của giáo hội mình bằng mạt sát, miệt thị tín hữu các
giáo hội khác khi coi họ là đám mê tín, cả tin, dại khờ, ấu trĩ. Truyền giáo
theo kiểu này thì qủa thực không còn tôn giáo, không còn ý nghiã tâm linh, không
còn giá trị thiêng liêng, nhân bản, vì tín hữu, tín đồ vô phúc lọt vào tay tác
giả này đã không còn một chút tự do trong chính niềm tin riêng tư, độc đáo, cá
vị của mình.
Và
sau cùng, hiểu như thế, theo ý tác giả là dứt khoát đi ngược đường lối chính
danh, chính nghiã, chính trực của tôn giáo, mà người viết, và rất nhiều bạn đọc
của mọi tôn giáo sẽ phải đồng ý, đồng lòng chủ trương, thực hiện:
1.
Niềm
tin tôn giáo là giá trị thiêng liêng, bất khả xâm phạm của mọi người:
Nên
khi niềm tin ấy bị bất cứ ai làm tổn thương, dưới bất cứ hình thức nào thì người
gây nên tổn thương ấy đều là kẻ phá họai niềm tin tôn giáo và phải mang trách
nhiệm nặng nề.
Vì
thế, bất kỳ tín hữu, tín đồ của tôn giáo nào thiếu lòng trân trọng đối với tôn
giáo của mình và của người khác, cũng như không tôn trọng tôn giáo của mình và
của người khác đều bị coi là người tín hữu không xứng đáng, tín đồ không thuần
thành, vì hành động coi thường niềm tin của người khác tự nó đã là vô tôn giáo, và người có hành động vô
tôn giáo phải bị coi là người không có tâm hồn tôn giáo, không trái tim tôn giáo,
đúng hơn là không niềm tin thiêng liêng, và bề ngoài “tôn giáo” cũng như niềm
tin bên ngoài của họ chỉ là bung xung trá hình, chiêu bài đạo đức cho một mục
tiêu thấp hèn nào đó.
Do
đó, niềm tin tôn giáo của mỗi người phải được bắt đầu bằng tâm tình và thái độ
tôn trọng niềm tin tôn giáo riêng của người khác, nên để đánh giá một tín
đồ, tín hữu, giáo dân có nhân ái, từ bi, bác ái, đạo hạnh, xứng danh người có đức
tin hay không, người ta chỉ cần nhìn vào thái độ, cung cách của người ấy đối với
những anh chị em không cùng tôn giáo với họ, bởi một đòi hỏi căn bản của bất cứ
niềm tin tôn giáo nào là tính cách “vị nhân sinh”, nghiã là vì hạnh phúc của
con người, nên khi tôn giáo không hướng đến phục vụ sự sống và hạnh phúc của
con người, mà chỉ lo đấu đá, chia rẽ, kỳ thị, đố kị, mạt sát người ngoài tôn giáo
mình, người không cùng chính kiến, đường lối với mình, thì mức độ đáng tin của
tôn giáo ấy phải được đặt lại tận gốc rễ.
2.
Niềm
tin tôn giáo thuộc quyền tự do của mỗi người:
Các
tôn giáo như những con thuyền với mục đích đưa con người qua biển đời nhiều sóng
gió, thử thách, và trước những con thuyền, mỗi người hoàn toàn tự do chọn cho mình
con thuyền nào thích hợp, con thuyền nào vừa ý, con thuyền nào có khả năng vượt
biển bình an.
Việc
truyền giáo của các tôn giáo vì thế phải được hiểu là những chứng từ được kể lại,
những kinh nghiệm tâm linh được chia sẻ, những cảm nghiệm đức tin được nói với
người chung quanh, với mục tiêu cùng đi tìm chân lý, cùng chung hưởng hạnh phúc,
hoan lạc trong niềm vui của đức tin.
Hiểu
như thế, việc truyền giáo, giảng đạo sẽ không bao giờ trở thành thủ đọan “dành
dân, chiếm đất” kiểu hung hãn xâm lăng, cũng không bao giờ được phép biến thành
âm mưu, ý đồ, chiến lược, kế sách “thôi miên, dụ dỗ, mua chuộc, mồi chài, chiếm
đoạt, đe dọa, đàn áp, khống chế” người khác, bắt họ đi theo tôn giáo mình, gia
nhập đạo mình, vì niềm tin là giá trị thiêng liêng không dựa trên con số, tỉ lệ
hay thành qủa “cân, đo, đong, đếm”.
Nhưng
cũng chính vì tự do chọn hoặc không chọn cho mình một tôn giáo, mà việc làm lên
án những người cải đạo, tức những người đi từ đạo này sang đạo khác, bỏ Phật Giáo
theo Công Giáo hoặc ngược lại, ở bất cứ thời điểm và hoàn cảnh nào trong cuộc đời
họ đều là việc làm xâm phạm tự do tôn giáo của người khác, và là hành động bất
công, bất chính, bất nhân.
Ở
đây, chúng ta cần nêu rõ vấn đề cải đạo vì hôn nhân mà nhiều người hiểu lầm giáo
lý công giáo. Thực ra, công giáo không ép ai phải bỏ đạo mình nếu muốn kết hôn
với người công giáo, cũng không đặt hôn nhân công giáo dưới điều kiện cả hai phải cùng có đạo công giáo. Trái
lại, hai người nam nữ trong mọi trường hợp vẫn có thể thành hôn với hôn nhân khác
đạo, và vẫn nhận được sự chứng giám của Giáo Hội trong nhà thờ, bởi hôn nhân thành
sự là do hai người nam nữ tự do đón nhận nhau làm vợ chồng với những quyền lợi
và nghiã vụ của vợ chồng đối với nhau, và cha mẹ đối với con cái của họ sau này.
Thú
thực với Bạn, đây là bài viết ngao ngán nhất đối với người viết, vì là những điều
không bao giờ người viết dám và muốn nghĩ tới, bởi hơn một nửa bạn hữu thâm
giao, lâu dài của người viết đều là người ngoài công giáo. Người viết và bạn bè
không cùng tôn giáo rất trân qúy nhau, không chỉ trân qúy con người, gia đình của
nhau, mà còn qúy trọng niềm tin tôn giáo, sinh hoạt tín ngưỡng riêng tư của
nhau trong từng chi tiết, chẳng hạn, hằng năm chúng tôi gửi thiệp hoặc tin nhắn
chúc mừng nhau lễ Giáng Sinh, Phật Đản, cùng nhau lên Chùa, đến nhà thờ và cung
kính, trang nghiêm ở những nơi thờ phượng của nhau, nhất là tuyệt đối tôn trọng
giáo lý, hàng giáo phẩm, tổ chức tôn giáo của nhau. Nhờ thế mà “tình bạn liên tôn”
của chúng tôi mãi mãi bền vững và phong phú, tốt đẹp.
Chia
sẻ với Bạn nỗi đau “kỳ thị tôn giáo” đang xẩy ra trên quê hương Việt Nam, ngay
giữa tâm đại dịch Covid-19, người viết rùng mình khi thấy virút “kỳ thị tôn giáo”
ngàn lần nguy hiểm hơn Covid-19. Và bên cạnh niềm đau, nỗi sợ này, còn là nỗi
buồn khi phải chứng kiến cảnh “người là
lang sói của người”, khi người ta nhẫn tâm đến độ có thể “vui với ai đang khổ sầu, và buồn bã, khóc
lóc khi người khác được may mắn, bình an”. Bằng chứng là có những người
Trung Quốc qúa khích căm thù đế quốc Mỹ đã
vui mừng, liên hoan, căng biểu ngữ “chúc
mừng nước Mỹ gặt hái nhiều ca tử vong và lây nhiễm Covid-19”.
Tuy
thế, việc làm không nhân ái, thiếu nhân văn của một số ít người Trung Quốc vẫn
còn có thể hiểu được, nếu so với những khích
bác, diễu cợt hoàn toàn không thể hiểu
và chấp nhận được của người đã tung ra những ý nghĩ kỳ thị tôn giáo mà người
viết đã bất đắc dĩ phải trình bầy và phản biện.
Ước
mong dân tộc Việt Nam không phải khổ thêm với nạn “kỳ thị tôn giáo” trong lúc “dầu
sôi lửa bỏng” vì đại dịch, bởi dân đã khổ vì nghèo vật chất, mong ai đấy đừng làm
đau đớn tinh thần họ; đồng bào đã khốn đốn vì dịch Covid, mong tác giả “kỳ thị
tôn giáo” ngừng tay đừng đẩy họ xuống đáy sâu tuyệt vọng của thánh chiến phi lý,
phi nhân, phi đức tin, phi thần thánh.
Jorathe
Nắng Tím