Hiện tượng dịch
Corona từ Vũ Hán đến hôm nay đã làm 717 người chết và 34.000 người bị lây nhiễm
kể từ ngày 24. 01.2020. Thế giới xôn xao, hốt hoảng, sợ hãi, vì sức lây nhiễm
nhanh mạnh của virus NCOV. Nhiều biện pháp ngăn chặn làn sóng bành trướng của
vi khuẩn được triệt để áp dụng, và ai cũng hy vọng các nhà khoa học sớm phát
minh thuốc chủng ngừa dịch bệnh tai ác này.
Như nhiều người, những ngày qua, tôi đã đi qua nhiều con
đường, đã gặp nhiều người, trải qua nhiều tình cảm :
Tôi đã đi qua nhiều
con đường tháng trước còn sầm uất, đông đảo, với những siêu thị, quán ăn Châu Á
chật kín, nườm nượp thực khách ra vào, nay vắng tanh, tiêu điều, ế ẩm. Tôi đã gặp
nhiều người Trung Hoa cúi đầu lầm lũi vội vã bước đi, như muốn trốn tránh cái
nhìn không mấy thiện cảm và thái độ kỳ thị không cần giấu diếm của người Tây phương
bản xứ. Tôi đã có những tình cảm tiêu cực đối với nước Trung Hoa do chính sách
tham vọng bá chủ, và trách nhiệm đã để nhiều loại dịch bệnh phát sinh và lây
lan cho thế giới.
Nhưng sau những bước
chân lang thang trên những con đường không còn nhộn nhịp, những gặp gỡ nặng nề
mặc cảm, những tình cảm bực bội, coi thường, tôi giật mình nhận ra mình không còn
quân bình trong phán đoán.
Trước biến cố Vũ Hán
với dịch bệnh Corona, tôi đã không còn bình thường khi “thừa thắng xông lên”
không tiếc lời lên án người Tầu với đủ thứ thói hư, tật xấu, từ ăn ở dơ dáy đến
huyên náo, ồn ào bất kể sáng đêm, nhà riêng hay nơi cộng cộng, và phía sau “không bình thường ấy” chính là cơn giận từ mối thù truyền kiếp của ngàn năm nô
lệ và căm phẫn đối với một dân tộc có máu bành trướng, xâm lăng, lúc nào cũng
hung hăng, thủ đọan muốn “ăn
tươi nuốt sống” quê hương tôi.
Vũ Hán làm tôi không
còn bình thường khi thích thú cho rằng : Trời đang thịnh nộ và thẳng tay
trừng phạt một dân tộc kiêu căng, ngạo mạn dám khinh khi, thách thức cả Trời.
Tôi cũng hết còn bình
tĩnh khi Corona từng ngày gia tăng con số nạn nhân, với tốc độ lây nhiễm đáng
lo ngại trên toàn cầu. Tất nhiên, phiá sau của tình trạng hết còn bình tĩnh này
là ước mong được chứng kiến một Trung Quốc suy yếu, tàn rụi, hoàn toàn bị “knock out”.
Corona Vũ Hán cũng
biến tôi thành người không còn sáng suốt để phân định và tách rời chính sách của
nhà cầm quyền ra khỏi nhân dân Trung Quốc, mà giữa hai bên là vực thẳm cách biệt :
thiểu số hưởng mọi đặc lợi, đặc quyền, và đa số bất hạnh, lầm than, đáng thương,
tội nghiệp.
Vũ Hán từng giờ được
truyền thông nhắc tên, thống kê số người chết, người lây bệnh, nhưng tôi hoàn
toàn vô cảm trước cảnh bị cô lập, bị tẩy chay, bị xa lánh, bị lãng quên, bị cấm
vận, bị bỏ rơi trong tình trạng vô vọng chờ chết của hàng chục triệu người dân
Trung Hoa vô tội, bất hạnh vì sinh ra đã là người Vũ Hán.
Những tường thuật về
Vũ Hán tuy có làm giật mình, rùng mình, nhưng rồi lòng tôi lại cứng cỏi, chai đá
ngay, khi mường tượng cơn dịch khủng khiếp đang từng giờ tàn phá này sẽ là vũ
khí Trời cho để đánh bại một sức mạnh thô bạo từ phưng Bắc đang đe dọa không chỉ
đất nước nhỏ bé của tôi mà còn gây phiền phức cho cả thế giới.
Thế mới biết : người ta chỉ lộ đầy đủ “bộ mặt thật” khi có chuyện, và tôi đây chính
là trường hợp điển hình :
Khi có chuyện Vũ Hán,
tôi mới lộ bản mặt không nhân ái và công bình của mình, vì chỉ một chuyện “vơ đũa cả nắm”
khi lên án và trù dập toàn thể người Trung Quốc đã là bằng chứng tâm hồn hẹp
hòi, nhỏ mọn của tôi ; chỉ một thái độ vô cảm trước tai ương, khốn khó của
hàng triệu trẻ em, người già, gia đình nhỏ của các bạn trẻ ở Vũ Hán đang lâm cảnh
thiếu thốn vật chất và tinh thần suy sụp vì bị cô lập và khinh khi, xa lánh cũng
đủ cho thấy trái tim tôi đã già nua, cằn cỗi đến cỡ nào, vì cạn máu yêu thương.
Bởi có biến cố Vũ Hán,
tôi mới khám phá ra “cái tôi” ích kỷ vĩ đại đang
trầm trọng mọi chuyện có hại cho mình, đang nghiêm khắc với người không đem lợi
cho mình, đang khắc nghiệt trừng trị những ai rắp ranh đe dọa sự sống của mình,
và đang nhẫn tâm ra tay tiêu diệt những đối tượng rơi vào tầm ngắm của ganh ghét,
thù hận.
Vũ Hán cho tôi nhận
ra tôi chỉ lo cho mình, mà không quan tâm đến ai, bằng chứng là cả bạn bè, người
thân, tôi cũng không muốn gặp vì sợ lây nhiễm, nên bất cứ ai ghé nhà lúc này, tôi
đều lạnh lùng tra hỏi, dò xét : “Có
đi Việt Nam mới về không đó ? Nếu mới từ Việt Nam về thì cảm phiền đừng vào
nhà mình. Mình sợ Corona lắm !”.
Nỗi sợ lây nhiễm thái qúa đã biến tôi thành kẻ vô cảm vì ích kỷ đến đáng khinh,
khi đang tâm bán rẻ tình bạn, tình gia đình, điều mà trước đây không bao giờ tôi
có thể quan niệm.
Thế là tôi đã đánh
mất tôi, khi người Trung Hoa ở Vũ Hán bị đồng hoá với virus Corona. Đánh mất chính
mình, vì mình đã làm mất người khác, khi lấy đi quyền làm người có tên tuổi, có
nhân vị, có hạnh phúc, ước mơ, và giản lược những con người có lịch sử, mang ơn
gọi riêng biệt, sứ mệnh đặc thù, và là huyền nhiệm không thể lột trần vào một
con virus có tên Corona ; đánh mất mình, vì mình đã đánh mất người khác là
gương soi của chính mình, bởi không có người khác, tôi sẽ chẳng bao giờ biết tôi
là ai, nhận ra tôi thế nào, vì một mình đơn độc, tôi có ai để “đong đưa”,
đồng hành, so sánh ?
Thế là tôi đã lạc
đường, khi đóng đường sống của người Vũ Hán và đường lên của người dân Trung
Hoa, bởi thế giới không còn là những ốc đảo xa lạ, không tương quan, nhưng là một
ngôi làng với thôn trên xóm dưới thân thương qua lại. Do đó, đóng đường thiên hạ,
tôi e ngại mình đang đóng đường mình.
Vũ Hán hôm nay bi
thảm hơn Vũ Hán của tháng trước. Mới chỉ một tháng thôi, mà Vũ Hán đã lầm than,
xơ xác, điêu tàn đến đáng thương, đáng sợ.
Và phút chốc trong ngao
ngán cơn say bạo lực, trong chán chường ích kỷ hẹp hòi, trong dửng dưng trước cám
dỗ hiềm khích, đố kỵ, tôi thấy mình vô duyên, lố bịch khi mọi người xếp lại
chuyện xưa bất hoà để cùng đương đầu, đối phó dịch bệnh đang là tai hoạ của cả địa
cầu ; thấy mình vô tâm, vô trách nhiệm, khi các quốc gia dồn hết nỗ lực để
cứu người Vũ Hán và dân Trung Quốc thoát đại họa Corona ; thấy mình thiếu
bác ái, từ bi, hỉ xả khi mọi người đồng lòng bầy tỏ tình liên đới, chia sẻ ;
và nhất là thấy mình “chưa lớn nổi
thành người” khi tuổi đã
cao mà lòng quá thấp, khi thế giới bao la mà tim quá hẹp hòi, khi tình người tha
thiết réo gọi, mà hồn vẫn chai đá, dửng dưng, đóng chặt.
Jorathe Nắng Tím